Mục lục
Cô Vợ Câm Mang Con Bỏ Chạy
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 197

Nhưng mà, người mang danh “ba” này của cậu bé hết lần này tới lần khác khiến cho cậu bé thất vọng, không hề quan tâm đến sự an nguy của cậu bé, cuối cùng chỉ có mẹ của cậu bé cố gắng thông qua định vị mới có thể tìm được đến đây.

Nhưng cũng vì điều này mà mẹ của cậu bé đã phải chịu thương tích nghiêm trọng.

Mặc Hi lau đi hốc mắt đỏ ửng vì khóc, thật lâu sau, tâm trạng của cậu bé cuối cùng cũng dịu bớt.

“Vậy ba có trách mẹ không?”

“Sao chứ?”

“Mẹ không nói cho ba biết thân phận thật sự của con. Khi mẹ tỉnh lại, ba có trách mẹ không?

Mặc Hi lúc này mới chuyển tầm mắt trực tiếp đối diện với ba mình, trong đôi mắt đỏ hoe chứa đầy ủy khuất.

Nhưng mà, trong đôi mắt đó còn ẩn chứa cả vẻ lo lắng và bất an, nhìn chẳm chằm vào Diệp Sâm.

Diệp Sâm có trách cứ Mộc Vân không?

Tất nhiên câu trả lời là có, lăm năm qua, chẳng phải người phụ nữ đó nói chỉ còn một mình Diệp Minh Thành sống sót hay sao?

Nhưng bây giờ thì sao?

Cô không chỉ từ cõi chết sống lại, mà bây giờ còn đang sống vui vẻ cùng với một đứa con trai.

Không giận cô mới là lạ, nếu bây giờ cô không nằm chết dở trong phòng mổ, e rằng cô đã bị anh ném xuống biển từ lâu rồi.

Nhưng nghĩ lại bây giờ…

Trong đầu Diệp Sâm bỗng lóe lên cảnh tượng đẫm máu hồi mãy, khóe môi khẽ lay động.

“Không đâu, cô ấy có công dưỡng dục con, ba sẽ không trách mẹ con”

“Có thật không?”

Mặc Hi cuối cùng cũng vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn cuối cùng cũng nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Diệp Diệp Sâm lập tức “ừm” thêm một tiếng.

“Đương nhiên là thật, ba sẽ không bao giờ nói dối con”

“lại chăm sóc mẹ sao?”

“Tất nhiên!”

Diệp Mặc Hi lập tức đưa ra một câu trả lời khẳng định mà không do dự.

Hai ba con cuối cùng cũng giải quyết được mối hiềm khích với nhau, nay Mộc Vân lại còn đang nẵm viện, thân là một người ba, anh có trách nhiệm thay cô mang hai đứa nhỏ về Vịnh nước Cạn chăm sóc.

“Đi thôi, mẹ hai đứa còn ở bệnh viện, hai đứa mau theo ba trở về trước thôi”

Anh cúi đầu nhẹ nhàng nói với hai đứa nhỏ.

Ninh Dương cảm thấy chính mình bị ủy khuất, cái miệng mếu máo.

sắp khóc.

Đây cũng là ba của cô, tại sao ba lại tốt với anh trai mình mà lại lạnh nhạt với cô như vậy?

Cũng may lúc này Mặc Hi chạy tới, thấy em gái mếu máo đầy ủy khuất liền ôm cô bé vào lòng nhỏ nhẹ nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK