• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bản án này nằm trong dự liệu của ta.

Ngày hành hình, ta cũng không đi xem.

Chỉ nghe Thanh Liên từ đám đông trở về kể lại.

Khi Tiêu Chước bị diễu phố, giữa đám đông có một nữ tử áo đen bất ngờ lao ra, đ.â.m thẳng một kiếm vào vai hắn.

Nữ tử đó xuất hiện quá đột ngột, không ai kịp phản ứng.

Khi mọi người kịp nhận ra thì nàng ta đã biến mất trong dòng người.

Chỉ để lại Tiêu Chước điên điên dại dại, đến cả đau cũng không biết kêu.

Thanh Liên hào hứng cảm thán:

"Không biết, đây là nữ hiệp từ đâu tới nữa."

Về thân phận của nữ tử áo đen ấy, trong lòng ta mơ hồ có một suy đoán.

Nhưng ta không nói ra.

Mọi việc cuối cùng cũng kết thúc, tảng đá lớn trong lòng ta cũng dần dần buông xuống.

Khi ta tưởng rằng tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp, thì bỗng nhiên trong chốn dân gian rộ lên một loạt tin đồn...

34

Ngày Tiêu Chước tạo phản, cảnh tượng ta đối mặt với hắn tại Triều Dương bị rất nhiều đại thần đã chứng kiến.

Có lẽ vì câu nói của hắn: "Nếu ta không hạ nhục hắn, hắn sẽ không khởi binh nhanh như vậy."

Lại có lẽ vì câu nói của ta: "Giấu diếm triều thần, hết sức thuyết phục phụ hoàng không điều động cấm quân."

Nên sau lưng, các triều thần ít nhiều đều có bất mãn.

Họ ngấm ngầm, thậm chí công khai chỉ trích.

Họ mắng rằng: "Nếu không phải vì nàng ta, chúng ta đâu phải chịu đựng khổ nạn này."

"Đồ nữ nhân ngu ngốc, lại đem triều đình ra làm nơi dạo chơi? Chính sự triều đình sao có thể để nàng ta chen vào?"



"Nữ nhân chỉ nên an phận cưới chồng, sinh con dưỡng cái! Nếu lúc đó nàng ta rộng lượng hơn, đâu đến nỗi có cục diện ngày nay?"

"Thiên hạ này là thiên hạ của nam nhân, vai trò của nữ nhân chỉ là hầu hạ nam nhân cho tốt. Ngay cả nam nhân còn hầu hạ không nổi, dù là công chúa đi chăng nữa..."

Rồi đến tai dân gian, câu chuyện dần dần biến thành: "Trưởng công chúa là yêu nữ hại quốc."

Ngày đó tại đại điện chỉ có bấy nhiêu người.

Nếu muốn tra ra lời đồn từ đâu mà có, thực ra rất dễ dàng.

Lần này ta không nương tay, đích thân dẫn người đến phủ từng đại thần, đánh cho một trận.

Đánh xong thì ra khỏi phủ của Lễ bộ Thị lang.

Vừa hay gặp Vệ Thanh Hàn.

Thấy ta cầm cây gậy trên tay, biểu cảm của y khựng lại một chút:

"Người đang làm gì thế?"

Ta thản nhiên vứt cây gậy đi:

"À, rảnh rỗi quá thôi."

Dù ta nói vậy, nhưng y lại như nhìn thấu được ta:

"Người ngốc thật. Giận mấy lão già cổ hủ đó thì chỉ khiến họ có cơ hội bôi nhọ danh tiếng của người. Người có đánh bọn họ, bọn họ cũng chẳng thay đổi suy nghĩ đâu, làm gì cho khổ?"

Y bước thêm hai bước, sóng vai đi cùng ta.

Ta lườm y một cái:

"Ngươi thì hiểu gì chứ..."

Ta vốn chẳng ưa mấy tên con cháu của các phi tần.

Vì bề ngoài thì họ tỏ ra kính trọng, nhưng sau lưng thì không biết nói xấu thế nào.

Nhất là Vệ Thanh Hàn.

Y một khi đã mắng ta thì sẽ mắng thẳng mặt.



Đánh ta, y cũng sẽ nắm lấy tóc ta, thậm chí còn đánh mạnh tay.

May thay, dù tính cách Vệ Thanh Hàn từ nhỏ đã xấu xa, nhưng ở việc chính sự, y luôn đáng tin cậy.

Rõ ràng từ nhỏ ta với Vệ Thanh Hàn như nước với lửa, chẳng ai vừa mắt ai.

Vậy mà giờ đây chúng ta lại như hai người bạn cũ lâu năm, nhàn nhã bước đi trên đường phố Kim Lăng.

"Sau này người định thế nào?" Vệ Thanh Hàn hỏi.

Ta đáp: "Đi bước nào tính bước đó, dù sao cũng không như họ nói, đời này nữ nhân chỉ có con đường lấy chồng."

"Cũng đúng."

Y dường như khẽ cười.

"Ta nghe nói, ở phương Đông xa xôi của Đại Lương có một quốc gia chỉ toàn nữ nhân. Hoàng đế của quốc gia đó là nữ nhân, triều thần là nữ nhân, thậm chí ra trận g.i.ế.c địch cũng là nữ nhân."

"Ở đó, nữ nhân sinh ra được phép học hành, đến một độ tuổi nhất định, họ có thể chọn rời quốc gia để lấy chồng, hoặc chọn con đường chính trị, tiến thân quan trường. Ngươi có muốn thử học theo họ, mở trường nữ học gì đó không?"

Y nói như thể thật sự có một quốc gia nữ nhi nào đó.

Ta không khỏi tò mò: "Thật không? Ngươi nghe từ đâu vậy?"

Vệ Thanh Hàn: "Một tên ăn mày chu du khắp các quốc gia, không chắc chắn đâu."

Ta: ...

Cố nhịn không nhặt cây gậy lên để đánh y.

Ta ngước nhìn bầu trời.

Lúc này mặt trời đã lặn về phía Tây, những đám mây đỏ rực như thiêu đốt cả bầu trời.

Một cơn gió thổi qua, cuốn theo những chiếc lá vàng rơi bên đường.

Có vẻ như mùa thu đã đến.

Ta không nhịn được, khẽ thở dài: "Nghe cũng không tệ, thử xem? Dù sao ta cũng khá rảnh rỗi..."

Sang trang đọc truyện tiếp nha~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK