• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dẫu vậy, gã vẫn cố gắng chống cự, biện bạch: "Việc đê vỡ không liên quan gì đến ta. Vệ Thanh Hàn, ngươi chỉ là một tên nhãi ranh, không có chứng cứ, cũng chẳng có chiếu chỉ của Hoàng thượng, lấy gì mà bắt ta bỏ ngục?"

Quả thật Vệ Thanh Hàn lần này không mang theo chiếu chỉ. Thế nhưng...

"Ai nói là không có chứng cứ?"

Ta từ trong đám đông bước ra.

Khi thấy ta, ánh mắt của quận thủ lóe lên tia khinh miệt. Nhưng khi nhìn đến những chiếc rương chứa đầy bạc được mang tới phía sau ta, sắc mặt gã liền tái nhợt.

Gã quả là có chút khôn vặt.

Nếu không phải trong giấc mơ, Tiêu Chước đã mất hơn một tháng mới tìm được những sổ sách và số bạc này trong nhà mẹ đẻ sủng thiếp của gã, thì ta cũng chẳng thể nhanh chóng tìm ra chứng cứ đến vậy.

"Dùng những chứng cứ này để bắt ngươi, ngươi nói xem đã đủ chưa?"

Ta ném sổ sách thẳng vào mặt gã. Gã cố vùng vẫy muốn giật lại, nhưng bị người giữ chặt, không thể động đậy, chỉ còn cách hét lớn: "Vu khống! Ai biết được các ngươi tìm ra mấy thứ này từ đâu!"

"Ngươi là ai? Vu khống mệnh quan triều đình, ngươi có biết tội c.h.é.m đầu không?"

Gã vừa dứt lời, đã bị Vệ Thanh Hàn đá mạnh một cái, ngã nhào xuống đất.

"Phịch!" Một tiếng vang lên.

"Tham kiến Trưởng công chúa."

Vệ Thanh Hàn quỳ xuống, hiếm khi tỏ ra cung kính như vậy mà hành lễ với ta.

Nghe thấy vậy, quận thủ không khỏi lộ vẻ kinh ngạc, thậm chí đám đông cũng bắt đầu xôn xao.

"Đây chính là vị Trưởng công chúa kiêu ngạo ngang ngược trong truyền thuyết sao?"

"Chắc là vậy, Đại Lương ta còn mấy Trưởng công chúa nữa chứ?"

"Sao nàng ta lại ở đây?"

...

19



Mọi người bàn tán không ngớt.

Có lẽ vì ta là nữ nhi, hơn nữa danh tiếng trước đây cũng không mấy tốt đẹp, nên trong lời nói của họ phần lớn chỉ là tò mò, chẳng mấy ai bày tỏ sự kính trọng.

Ngay cả quận thủ, sau khi ngạc nhiên qua đi, cũng lộ vẻ khinh thường, cắn răng cứng miệng:

"Cho dù ngươi có là công chúa, thì ngươi cũng không có quyền can dự vào chuyện triều đình. Ta là mệnh quan triều đình, muốn bắt ta thì hãy đưa ra thánh chỉ, làm theo quy trình của triều đình!"

Đây là lần đầu tiên có kẻ dám kiêu ngạo như vậy trước mặt ta.

Ta không nhịn được, bật cười "phì" một tiếng:

"Quy trình? Bản công chúa chính là quy trình!"

Ta rút kiếm của thị vệ, kề sát lên cổ gã:

"Chắc hẳn ngươi cũng từng nghe qua, chuyện bổn công chúa từng đánh quan Nhị phẩm, tự tay c.h.é.m g.i.ế.c tham quan ác bá, phải không?

"Còn quy trình ư?

"Hôm nay ta đã xuất hiện ở đây, nghĩa là bất kể ta làm gì, cho dù g.i.ế.c ngươi, phụ hoàng cũng sẽ đồng ý!"

20

Chuyện đánh quan Nhị phẩm và tự tay xử tử tham quan, tất nhiên không phải do ta làm.

Nhưng lúc đó, ta thực sự có mặt.

Tin đồn lúc nào cũng nửa thật nửa giả.

Cộng thêm sau này, vì giúp Tiêu Chước đối phó với tiểu thư thế gia, ta đã làm những chuyện ngông cuồng như đánh đuổi con cháu vương tôn quý tộc.

Dần dần, lời đồn biến thành như thế.

Thấy thanh kiếm kề lên cổ, cuối cùng viên quan kia cũng sợ hãi.

Gương mặt gã trắng bệch, không nói một lời, mặc cho Vệ Thanh Hàn áp giải vào ngục.

Lũ lụt đã được dẹp yên, quan huyện đã bị bắt.



Việc còn lại là trấn an dân chúng, đợi người từ Kim Lăng đến tiếp quản vụ án, kiểm tra từng tội trạng của tên quan kia.

Ban đầu ta định bỏ lại Vệ Thanh Hàn, quay về Kim Lăng trước.

Nhưng sáng hôm sau, khi vừa bước ra khỏi tiểu viện, ta thấy người dân Giang Nguyên tụ tập đầy trước cổng.

Hôm nay, họ lại vô cùng nồng nhiệt.

Nào là khen ngợi, nào là cúi lạy, người đứng thành từng lớp, chật kín lối vào.

Vì có quá nhiều người nói, nên âm thanh hỗn loạn.

Chỉ nghe loáng thoáng những lời như "Phật sống", "Phúc tinh Đại Lương", "Ân nhân".

Đây là lần đầu tiên ta gặp phải cảnh tượng này, khiến ta đầu óc choáng váng, không biết phải đối phó ra sao.

Ánh mắt vô tình bắt gặp Vệ Thanh Hàn dẫn người vào giữ trật tự.

Ta nhanh chóng kéo y lại hỏi: "Chuyện này là sao vậy?"

Nhìn thấy ánh mắt nghi hoặc của ta, y tỏ ra kiêu ngạo:

"Họ đồn là ta sửa đê điều, mời đại sư Nguyên Không ra ngoài cầu phúc cho họ."

"Nhưng những việc đó không phải công lao của ta, ta không nhận."

Nói xong, y lại cười với ta:

"Không ngờ rời khỏi gã họ Tiêu kia, một nữ tử như người lại có thể giỏi giang đến thế, khiến ta phải nhìn bằng con mắt khác..."

Khi nói ra câu "nhìn bằng con mắt khác", vẻ mặt của y đầy sự thán phục.

Trông hẳng hề giống với cháu trai của Vệ quý phi, kẻ đã từng mắng thẳng mặt ta, thậm chí còn đánh nhau, giật tóc ta.

Ta cảm thấy buồn cười.

Đang định cười nói vài câu trêu chọc.

Bỗng trong đám đông, ta liếc thấy một bóng dáng quen thuộc đến mức không thể nhầm lẫn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK