Nhưng Tô Mặc Nhiên thì khác.
Nàng ta tính tình cởi mở, hòa nhã, không phân biệt tôn ti, hòa hợp với mọi người trong phủ từ già đến trẻ.
Mọi người sợ ta, cũng oán ta.
Thậm chí, có lần ta còn nghe thấy được những lời bàn tán của gia nhân.
"Nhà họ ở phương Bắc không biết đã g.i.ế.c bao nhiêu người rồi, còn sợ báo ứng sao?"
Sau đó, câu nói này cứ văng vẳng bên tai ta mỗi đêm, hành hạ ta ngày qua ngày.
Ta thậm chí tự hỏi, liệu việc lấy Lý Ninh Chi có phải là báo ứng của mình không?
Ta và Tô Mặc Nhiên, một người g.i.ế.c người không chớp mắt, một người cứu người khỏi đau ốm bệnh tật.
Ta dựa vào đâu mà cướp người yêu của nàng ta chứ?
6
Tối hôm đó, sau khi rời khỏi chỗ của Tô Mặc Nhiên, ta đã trằn trọc suốt đêm không ngủ.
Lòng ta tràn đầy oán hận đối với Lý Ninh Chi. Rõ ràng hắn đã có người mình yêu, nhưng vì tham lam quyền lực của phụ thân ta, hắn vẫn chịu cưới ta.
Ta cũng oán trách Tô Mặc Nhiên.
Rõ ràng là nàng ta biết mình không thể trở thành chính phi của hắn, nhưng vẫn cố chấp chấp nhận số phận.
Dù biết ta ghét mình, nàng ta vẫn không hề so đo, cứ cách vài ngày lại đến làm lành với ta một lần.
Sau đó, thời gian dần trôi, ta cũng dần bình tĩnh lại.
Phụ thân ta tay nắm trọng binh, hôn sự của ta từ lâu đã không còn do ta quyết định.
Lệnh quân không thể trái.
Kể từ đó, ta chỉ còn cách làm một người tự do tự tại, thờ ơ với thế sự, sống như một đám mây trôi lơ lửng.
Thế nhưng, đêm đó, Lý Ninh Chi say khướt tìm đến phòng ta.
Hắn vốn đã tuấn tú, giờ đây càng thêm quyến rũ với đôi má ửng đỏ và ánh mắt sáng long lanh.
Nhan sắc của hắn lúc này càng thêm phần mê hoặc.
Ta vừa định lên tiếng, hắn đã lao tới, ôm chặt ta vào lòng.
Ta giật mình.
Đến khi lấy lại được bình tĩnh, ta cố gắng đẩy hắn ra nhưng không thể chống lại sức mạnh của hắn khi đang say.
Hai cánh tay hắn quấn chặt quanh eo và lưng ta hệt như những sợi dây leo dai sức.
Hai cơ thể áp chặt vào nhau, không để lại một khe hở nào.
Hơi rượu từ hắn như lây lan sang tôi, làm luồng nhiệt nóng bừng từ tay chân dâng lên mặt và tai, khiến ta đỏ bừng.
Đây là lần đầu tiên ta tiếp xúc thân mật với một nam tử như vậy.
Mặc dù hắn là phu quân trên danh nghĩa của ta.
"Cuối cùng chàng muốn làm gì?" Ta bất lực nói.
Cảm nhận được ta không còn vùng vẫy, hắn ôm ta nhẹ hơn một chút.
Hắn tì cằm lên vai ta, dùng sức ở eo kéo ta ngã xuống giường bên cạnh.
Ta kinh hãi, trong lúc hoảng loạn, đầu gối ta dùng sức đụng mạnh vào bụng dưới của hắn.
Hắn lập tức tỉnh táo, hét lên một tiếng và bật người ra khỏi ta.
Đang định chửi mắng ầm ĩ, nhưng hắn kịp thời dừng lại.
Miệng há hốc, cuối cùng hất tay áo bỏ đi.
Ta nhìn theo bóng lưng hắn dần biến mất trong màn đêm, cảm thấy choáng váng.
Mãi lâu sau, ta mới hoàn hồn.
Sáng hôm sau, ta sai Bích Vân đi tìm hiểu nguyên nhân sự việc tối qua.
Thì ra, gần đây Tam hoàng tử Lệ vương đã qua lại rất thân thiết với một trọng thần trong triều.
Lý Ninh Chi đã âm thầm điều tra và thu thập được rất nhiều bằng chứng.
Sau đó, hắn dâng toàn bộ chứng cứ lên triều đình.
Long nhan nổi giận, phái người giam Lệ vương vào đại lao chờ xử lý.
Mặc dù sự việc đã qua một thời gian, nhưng hôm qua, Lệ Vương phi vì quá lo lắng đã suýt khó sinh.
Đứa bé sáu tháng trong bụng nàng không giữ được.
Không rõ vì sao, Lý Ninh Chi và Tô Mặc Nhiên lại đột nhiên nhắc đến chuyện này.
Tô Mặc Nhiên chỉ trích Lý Ninh Chi là người tâm địa thâm sâu, không màng đến tình thân.
Lý Ninh Chi không thể chấp nhận lòng từ bi của Tô Mặc Nhiên.
Hai người vì thế mà cãi nhau một trận lớn.
Sau khi ra khỏi phòng Tô Mặc Nhiên, Lý Ninh Chi liền tự nhốt mình trong phòng.
Và rồi, chính là chuyện nửa đêm hắn bất ngờ đến tìm ta.
Nghe xong đầu đuôi câu chuyện, lòng ta càng thêm hoang vắng.
Tô Mặc Nhiên từ nhỏ đã sống trong môi trường đơn giản, lại hành nghề y cứu người, đương nhiên không thể thấy được cảnh m.á.u tanh trong cuộc chiến giành ngôi.
Ngược lại, Lý Ninh Chi từ nhỏ đã mang trong mình trách nhiệm và kỳ vọng của nhiều người.
Hắn không thể để bất kỳ ai đe dọa vị trí và quyền lực của mình.
Mỗi người đều có lý lẽ riêng.
Nhưng chung quy, kẻ buồn cười nhất vẫn chính là ta.
Tối hôm qua, ta thậm chí còn từng ôm một tia hy vọng.
Hy vọng hắn đã biết quay đầu, chân thành đến gặp ta.
Buồn cười hơn nữa là, chưa đầy mấy ngày sau, loại quả mà Lý Ninh Chi vẫn thường mua cho Tô Mặc Nhiên cũng được đưa đến bàn ăn của ta.
"Cô nương, vương gia có ý gì vậy?" Bích Vân không hiểu.
Ta liếc nhìn những trái quả đẹp mắt, rồi dời ánh mắt đi: "Kệ hắn có ý gì, các ngươi cứ chia nhau ăn đi là được."