Còn chưa kịp nghĩ gì, người đó đã vượt qua đám đông, tiến đến trước mặt ta, giọng nói gần như chất vấn:
"Ngày thứ hai sau khi đại hôn, nàng nhất quyết đòi hủy hôn với ta, là vì nam nhân này sao?"
21
Tiêu Chước đột nhiên xuất hiện, khiến ta có chút bất ngờ.
Lũ lụt lần này đã được giải quyết xong,
Kế tiếp chỉ cần người từ Kim Lăng đến để tiếp nhận thôi.
Hắn vừa mới bị cấm túc không lâu, không có lý do gì lại xuất hiện ở đây.
Ta nhíu mày hỏi lại: "Sao ngươi lại ở đây?"
"Lúc trước nghe tin nàng ở quận Giang Nguyên, sau đó đột nhiên lại hay tin về lũ lụt, ta lo lắng cho nàng, nên mới đến đây.
"Chỉ là không ngờ lại thấy nàng thân mật với một nam nhân khác..."
Khi nói câu này, ánh mắt hắn di chuyển qua lại giữa ta và Vệ Thanh Hàn.
Nghe xong, ta chợt ngẩn người.
Ta liếc nhìn Vệ Thanh Hàn.
Cả hai đều nhìn thấy sự kinh ngạc và khó chịu trong mắt đối phương.
Y dùng ánh mắt hỏi ta: "Chuyện gì thế này?"
Ta: ...
Ta cũng không hiểu gì cả.
Trong lúc đang còn bối rối, cổ tay ta đột nhiên đau nhói.
Quay đầu lại, ta bắt gặp ánh mắt vô cùng nghiêm túc của Tiêu Chước.
"Tống Chi, những ngày nàng rời đi, ta đã suy nghĩ rất nhiều. Sau khi nhận ra bản thân mất nàng, ta mới hiểu rằng ta đã nhầm lẫn giữa ân nghĩa và tình cảm nam nữ."
"Ta thật sự yêu nàng, muốn cưới nàng làm vợ lần nữa. Nếu nàng không muốn gả cho ta, ta có thể vào ở rể phủ Công chúa."
"Những lời ta nói hôm nay đều là chân thành. Nàng có thể cho ta thêm một cơ hội được không?"
22
Những lời thổ lộ của Tiêu Chước nghe qua có vẻ chân thành tha thiết.
Nhưng ta lại không tin một chút nào.
Ta rút tay ra khỏi tay hắn:
"Tiêu tiểu hầu gia, ta cứ ngỡ lần trước đã nói rõ ràng rồi. Nhưng nếu ngươi chưa hiểu, ta có thể nói lại lần nữa.
"Trước kia ta quả thực từng yêu mến ngươi, vì ngươi mà ta không màng đến cả thể diện hoàng tộc, chỉ mong ngươi có thể nhìn ta một cái, chỉ cầu một lời thật lòng từ ngươi."
"Nhưng đó là chuyện trước kia, không phải bây giờ."
"Hiện tại, ngươi đừng nói đến thật lòng, cho dù ngươi có dùng d.a.o mổ bụng, moi t.i.m ra dâng trước mặt ta, thì nó cũng chẳng đáng một xu."
Nói đến đây, ta đã có chút mất kiên nhẫn.
Ta định nói thẳng rằng cả đời này dù ta có cô độc đến già, cũng không bao giờ có chuyện giữa ta và hắn nữa.
Nhưng nghĩ lại, ta lo rằng hắn sẽ còn quấn quýt về sau.
Thế là ta kéo Vệ Thanh Hàn đang đứng bên cạnh nhìn xem kịch vui, khoác tay lên cánh tay y: "Đúng vậy, bây giờ ta quả thực đã yêu người khác rồi."
"Ngươi thấy chưa? Hài lòng chứ?"
Vừa dứt lời.
Không biết ai đó đột nhiên hét lên: "Trưởng công chúa và Vệ đại nhân quả là trời sinh một cặp!"
Đám đông lập tức ồn ào hưởng ứng:
"Đúng thế, Trưởng công chúa vừa xinh đẹp vừa tốt bụng, Vệ đại nhân thì thanh liêm chính trực, hai người đúng là một đôi hoàn hảo."
"Trước kia không biết trân trọng, giờ còn giả vờ thâm tình cho ai xem?"
"Muộn rồi…"
...
Giữa tiếng ồn ào, Vệ Thanh Hàn định rút tay ra.
Ta liền véo y một cái, cuối cùng y cũng ngoan ngoãn đứng yên, quay lại âm thầm trừng mắt với ta.
Ta chỉ cười đáp lại, lặng lẽ đe dọa.
Cảnh tượng này trông giống hệt như đang đùa giỡn tình tứ.
Tiêu Chước đối diện đột nhiên hít sâu một hơi.
Giữa những lời châm chọc của mọi người, sắc mặt hắn dần tối sầm lại.
Tình huống này quả thật ta không ngờ đến.
Dù sao trước kia khi ta còn yêu mến Tiêu Chước, sau lưng mọi người hoặc là chửi ta "không biết liêm sỉ", hoặc là mắng ta "buông thả bừa bãi".
Bây giờ nghe những lời chế giễu Tiêu Chước.
Nhìn vẻ mặt hắn ngày càng sa sầm.
Tâm trạng ta bỗng chốc trở nên vô cùng thoải mái.
Không nhịn được mà bật cười thành tiếng: "Tiêu Chước, ngươi xem, nước đổ khó hốt, gương vỡ khó lành, đó là đạo lý mà ai ai cũng hiểu."
23
Tiêu Chước rời đi trong tiếng cười đùa của đám đông, ánh mắt đầy phẫn nộ.
Trước khi rời đi, hắn nhìn ta thật sâu.
Chúng ta quen biết đã nhiều năm, ta từng thấy hắn lạnh lùng xa cách, cũng từng thấy hắn mất kiên nhẫn mà nổi giận với ta.
Thậm chí, hôm nay ta còn được chứng kiến sự giả vờ thâm tình của hắn.
Nhưng ta chưa bao giờ thấy hắn với vẻ mặt hung ác như vậy.
Như thể hắn không nhìn ta là một con người, mà là một t.h.i t.h.ể lạnh lẽo.
Ánh mắt Tiêu Chước khi rời đi khiến lòng ta không khỏi lo lắng.
Lần này ra ngoài, ta chỉ mang theo hai thị vệ.
Sau khi suy nghĩ kỹ, để tránh bất trắc xảy ra, ta quyết định hoãn lại kế hoạch quay về Kim Lăng một mình.
Ta quyết định chờ quan viên triều đình đến rồi cùng với Vệ Thanh Hàn quay về.