15
Nhưng trên thực tế, vừa đến Nam Cương chưa được hai ngày có Vu địch xâm nhập doanh địa.
Ta suýt chút nữa mất mạng.
Nửa năm sau, khi những cơn gió rét lạnh và mùi m.á.u tanh của chiến trường tàn phá mọi thứ, Đại công chúa chẳng may bị cảm lạnh, liên tục ho ra m.á.u suốt ngày đêm.
Dù cho Vân Kỳ Lăng đã tìm mọi loại dược liệu quý giá, song chúng vẫn chẳng mang lại bất cứ tác nào.
Vị nữ tướng từng oai phong lẫm liệt giờ đây nằm trên giường, thoi thóp từng hơi.
"Nguyệt Nhi, lại đây."
Đại công chúa vẫy tay, gọi ta đến bên cạnh giường, trao vào tay ta một lệnh bài mà tiên Hoàng từng truyền lại cho mình.
Bà mỉm cười thật dịu dàng, giọng nói tuy yếu ớt nhưng đầy kiên định: "Nguyệt Nhi, cô cô già rồi, e rằng từ nay không còn có thể chăm sóc các con nữa. Lệnh bài này, giờ ta giao lại cho con. Ta biết con là đứa trẻ kiên cường, con hợp với vị trí này hơn Kỳ Lăng nhiều. Trong tương lai, ta chỉ hy vọng con có thể giúp đỡ Kỳ Lăng, thay mặt tiên Hoàng báo thù... có được không?"
Ta nghẹn ngào đáp: "Dạ, được."
Vừa dứt lời, Đại công chúa đã nhắm mắt, ra đi trong nụ cười mãn nguyện.
Cái c.h.ế.t của Đại công chúa được giữ kín, ta cầm lệnh bài, bước lên vị trí dẫn đầu.
Nhưng ngoài Vân Kỳ Lăng, không một ai phục tùng ta.
Từ xưa đến nay, nữ nhân cầm quân luôn bị coi thường, huống hồ ta lại chỉ là một đứa trẻ, trong tay nắm giữ hơn mấy vạn đại quân.
Vì vậy, ta buộc phải đẩy mình vào thế không còn đường lui, không ngừng rèn luyện bản thân.
Năm ấy ta mới mười ba tuổi, đã dẫn đầu năm vạn binh mã tiến công về phía Nam Cảnh.
Trên con đường núi xa xôi hiểm trở, ta cùng các tướng sĩ chiến đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng đẩy lùi quân Bắc Nhung khỏi biên giới.
Sau đó, ta cùng Vân Kỳ Lăng tiếp tục phòng thủ trước sự phản công.
Một tháng sau, quân Bắc Nhung hoảng loạn tháo chạy, ta ra lệnh cho Vân Kỳ Lăng trở về Nam Cương, còn bản thân dẫn đầu quân mã tiến vào Bắc Nhung, thu lấy thủ cấp của thủ lĩnh đối phương.
16
Hai năm sau.
Đêm gió lạnh căm, trời cao như tấm gương treo, phản chiếu ánh sao sáng.
Vân Kỳ Lăng, vị Sở vương mất tích suốt năm năm, đột ngột mang một nữ tử trở về hoàng thành.
Chẳng mấy chốc, tiếng trống dồn dập vang lên khắp nơi: "Hoàng đế đã băng hà."
Mọi người giật mình tỉnh giấc từ trong mộng, ngước lên nhìn vầng mây đỏ rực trên trời. Ta đứng trên tường thành, gió thu thổi qua, nhưng bất ngờ cảm thấy ấm áp lạ kỳ.
"Sở vương định phất cờ phản loạn, mưu quyền soán vị sao?" Phó Tư Dịch dẫn theo mấy vạn binh mã vội vàng đến.
Vân Kỳ Lăng lùi lại, giao chiến trường cho ta.
Hắn biết ta đã chờ giây phút này lâu đến nhường nào.
Ta cúi đầu cười khẩy: "Xem ra Đại tướng quân vẫn không thay đổi chút nào so với năm năm trước."
Ánh mắt Phó Tư Dịch bừng lên lửa giận không thể kìm nén: "Ngươi... ngươi là ai?"
Ta giơ tay tháo mặt nạ, cười nhạt: "Phụ thân, là ta đây - Nguyệt Nhi. Là Phó Tư Nguyệt, nữ nhi mà phụ thân đã nuôi dưỡng và cưng chiều suốt tám năm, để rồi chính tay ngài g.i.ế.c hại. Mới bao lâu trôi qua, mà phụ thân đã quên ta rồi sao?"
Phó Tư Dịch trừng mắt, lắp bắp: "Ngươi... ngươi chưa chết?"
Ta bật cười lớn: "Nếu ta đã chết, vậy những việc hèn hạ mà Đại tướng quân đã làm năm đó, chẳng phải sẽ bị che giấu vĩnh viễn sao?"
Sắc mặt Phó Tư Dịch bỗng nhiên thay đổi: "Ngươi không phải Phó Tư Nguyệt, ngươi là ai?"
"Đương nhiên ta không phải Phó Tư Nguyệt. Ta không có loại phụ thân lòng dạ độc ác, ăn cháo đá bát như ngươi. Ta tên Liên Tâm Nguyệt, là hậu duệ của hai nhà Liên và Tề gia. Phụ thân ta chính là đệ nhất mỹ nhân kinh thành."
Phó Tư Dịch vốn tự cho mình là người thông minh, nhưng chỉ cần ghép lại những sự kiện đã xảy ra, lão ta đã hiểu ra ngay vấn đề.
Dẫu vậy, lão không thể chấp nhận sự thật này.
Nhưng đó chẳng còn liên quan đến ta nữa.
Trong ngoài hoàng thành, lửa chiến tranh bùng cháy suốt ba ngày đêm. Ta như kẻ bị ma nhập, điên cuồng tàn sát khắp nơi, m.á.u đỏ thấm đẫm khắp người. Khi thanh kiếm đ.â.m sâu vào tim Phó Tư Dịch, đó lần đầu tiên ta mới mỉm cười thật sự, nụ cười chứa đựng tình cảm chân thật hiếm hoi.
Sau đó, hoàng thành phong tỏa nghiêm ngặt.
Không rõ đã qua bao lâu, khi gặp lại Vân Kỳ Lăng, hắn đã ngồi trên ngai vàng, vận bộ long bào màu vàng sáng chói.
Ta và phụ thân được triệu vào cung, rửa sạch oan khuất cho tổ phụ và ngoại tổ phụ, truy phong họ làm Thái Bảo.
Còn ta, vì dũng mãnh thiện chiến, lập nhiều chiến công, được phong tước An Bình Tướng quân.