“Bệ hạ vừa nói chỉ cần thần nói ra yêu cầu, chắc chắn sẽ đồng ý.”
“Vậy thì hôm nay, thần thay tiểu nữ cầu xin một tờ thư hòa ly với Tương Vương điện hạ.”
Tim ta đập thình thịch.
Phụ thân đã thông báo cho ta về ý định này từ khi đại quân chưa đến kinh thành, hôm nay đề cập đến, đều nằm trong dự liệu của ta.
Nhưng đến lúc này, ta mới cảm thấy vô cùng nguy hiểm, sợ rằng Hoàng thượng không vui sẽ định tội cả Lâm thị.
Dù sao thì, thiên tử nổi giận, thiên hạ không yên.
Không biết từ lúc nào, chén rượu của Lý Ninh Chi đã đổ trên bàn.
Rượu chảy xuống áo ta, ta mới giật mình tỉnh lại.
“Ngươi đã sớm biết Uy Bắc tướng quân sẽ đến cầu xin hòa ly cho ngươi, đúng không?”
Hắn cúi đầu nhìn ta.
Ta cũng không muốn giấu hắn nữa: "Đúng vậy."
Nói xong, lại thấy chưa đủ: "Sau khi hòa ly, chàng có thể đưa trắc phi lên làm chính thất. Vui không?"
"Lâm Thư!" Hắn quát khẽ.
Nhưng Hoàng thượng lập tức gọi một tiếng “Tương Vương” đã che lấp cơn giận của hắn.
Chuyện này không thể đưa ra quyết định trong gia yến. Ta không dám thực sự chọc giận thiên nhan, chỉ có thể cùng Lý Ninh Chi hồi phủ trước.
"Ta biết chàng tức giận vì điều gì."
Trên xe ngựa, ta nhìn hắn chằm chằm: “Chẳng phải vì phụ thân ta đề cập đến hòa ly trước mặt mọi người khiến chàng mất mặt sao? Nhưng chàng nghĩ mà xem, mặc dù mất mặt nhưng giữa chàng và Tô Mặc Nhiên sẽ không còn sự cản trở của ta nữa, hai người có thể sống bên nhau trọn đời, chẳng phải rất đáng sao? Đúng rồi, hai người còn có một hài tử. Thật sự không có cơ hội nào tốt hơn thế này nữa.”
Nói đến cuối cùng, ngay cả ta cũng cảm thấy đây quả thực là điều tốt trời cho với hắn. Nhưng hắn nghe xong, khuôn mặt vốn đã tái xanh lại càng đen thêm vài phần. Hắn nghiến răng nghiến lợi:
"Lâm Thư, ngươi đúng là biết tính toán cho ta."
12
Khi phụ thân mang thư hòa ly đến đón ta, ta như bừng tỉnh khỏi giấc mơ.
Bích Vân nhanh nhẹn giúp ta thu dọn hành lý.
Thực ra cũng chẳng có gì nhiều.
Sau hai năm sống trong phủ, khi sắp rời đi, ta mới nhận ra rằng, ngoài thanh đao mà mình mang theo, không còn gì là không thể bỏ lại.
Mắt Bích Vân sáng lên: “Cô nương, sau này chúng ta có thể theo tướng quân về Bắc Cảnh ư?”
Ta đang định trả lời thì nghe thấy giọng nói trầm ấm của phụ thân: “Không phải Bắc Cảnh, mà là Thanh Dương.”
“Thanh Dương? Quê nhà ạ?” Ta nghi ngờ hỏi.
Phụ thân gật đầu, ông cười âu yếm rồi nhận bọc hành lý từ tay Bích Vân.
“Phụ thân đã dâng sớ xin cáo lão, Hoàng thượng cũng đã chuẩn tấu.”
Xin cáo lão? Về quê dưỡng già!
Nhận thấy sự lo lắng trong ta, phụ thân mỉm cười và vỗ vai ta an ủi: “Tiểu thư yên tâm, giờ chiến sự đã lắng, bách tính an cư lạc nghiệp. Phụ thân cũng đã mệt mỏi, nên về quê để nghỉ ngơi thôi.”
Phụ thân không nói thêm gì nữa, nhưng ta đã hiểu.
Đây là lựa chọn tốt nhất có thể.
Dù là Hoàng thượng hiện tại hay Hoàng đế tương lai, đều sẽ không cho phép một thế lực công cao lấn át chủ.
Điều này không liên quan đến việc ta có phải là Tương Vương phi hay không.
Câu chuyện thỏ khôn chết, chó săn nấu, quả thật không thể không khiến người ta cảm thấy thảm khốc. Rời đi lúc này là cách duy nhất để bảo toàn tính mạng cho cả gia tộc họ Lâm.
Lý Ninh Chi tiến đến, cúi mắt nhìn vào bọc hành lý trong tay phụ thân.
Phụ thân nhíu mày, trừng mắt nhìn hắn một cái rồi dẫn theo Bích Vân bước đi trước.
Đợi đến khi phụ thân đi xa, Lý Ninh Chi mới từ từ mở lời: “Nếu ngươi đổi ý, bây giờ vẫn còn kịp.”
Ta không nhịn được bật cười, lật ngược thanh trường đao trên tay, lưỡi đao kề vào cổ hắn.
Ngày thứ hai sau khi thành thân, ta có thể may mắn thành công, chính là nhờ vào việc hắn không ngờ ta lại dám hành động như vậy.
Nhưng sau này sống chung, ta mới nhận ra võ công của hắn cao hơn mình rất nhiều. Nếu hắn thực sự muốn tránh, chắc chắn có thể làm được. Thế nhưng lần này, hắn vẫn không tránh.
"Lý Ninh Chi." Ta gọi tên hắn: "Hãy đối xử tốt với Tô Mặc Nhiên."
Ta siết chặt thanh đao hơn nữa: "Nếu không, bản đại tiểu thư Lâm gia ta đây tuyệt đối sẽ không để chàng sống yên ổn."
Xe ngựa từ từ di chuyển.
Ngôi nhà này, những người ở trước cửa, đều dần mờ nhạt, trở nên nhỏ bé phía sau lưng ta.
Khi xe gần đến phủ tướng quân, ta vén rèm lên thì nhìn thấy mẫu thân và huynh trưởng đang đứng trước cửa, không ngừng dõi mắt về phía xe.
Huynh trưởng cười đứng bên mẫu thân, không biết đang nói gì đó chọc cho mẫu thân cười giơ tay đánh hắn.
Ta quay đầu nhìn phụ thân, thấy ông cũng đang nhìn ta với ánh mắt đầy ý cười.
Thật tốt, cả nhà chúng ta lại có thể bên nhau rồi.