Thấy chúng ta không tin, Nhị di nương bỗng nhiên kích động lật tung cả bàn rồi dùng vẻ mặt nghiêm trọng để thì thầm to nhỏ: "Đại phu nhân thực ra là nam nhân, đúng không? Đại phu nhân mới là phụ thân của con, có đúng không? Còn bên đùi phải của con có một dấu hoa, đúng không?"
Ta giật mình bịt miệng bà ta lại, gật đầu lia lịa.
Những chi tiết này vô cùng bí mật, đến cả Tam di nương cũng không hề hay biết.
Đến nước này, chúng ta không thể không tin.
Nhị di nương bảo rằng bà ta biết trước mọi sự việc sắp xảy ra.
Hiện tại, Phó Tư Dịch đang có chỗ dựa là hoàng đế Vân Tranh và thái tử, nên nếu muốn dựa vào lực lượng bây giờ của chúng ta để trả thì thì gần như là không thể.
Một khi Thái tử lên ngôi, tất cả những gì chúng ta làm sẽ bị tra ra, còn Phó Tư Dịch sẽ g.i.ế.c sạch chúng ta.
Vì thế, bà ta khuyên chúng ta phải hợp tác với Sở vương mưu quyền soán vị thì mới còn con đường sống.
Nhị di nương cực kỳ nghiêm túc nhìn ta mà nói: "Sống c.h.ế.t của chúng ta trong tương lai đều phụ thuộc vào con."
Ta không biết lời của Nhị di nương có thật hay không, nhưng ta không dám mạo hiểm.
13
Sở vương Vân Kỳ Lăng là nhi tử nhỏ nhất của tiên Hoàng và tiên Hoàng hậu.
Đương kim hoàng đế Vân Tranh là hoàng đệ của tiên Hoàng, sau khi mưu quyền soán vị đã sát hại tiên Hoàng cùng nhiều hoàng tử khác.
Tổ phụ và ngoại tổ phụ của ta, vì phần ân tình của tiên Hoàng, đã liều mình bảo vệ tiên Hoàng hậu và Sở Vương, từ đó kết mối thù sâu đậm với Hoàng đế.
Ba năm trước, khi mới mười sáu tuổi, Vân Kỳ Lăng đã tìm đến đích mẫu.
Hắn nói hai năm sau bản thân sẽ đến Nam Cương, hy vọng phụ thân trong kinh thành sẽ giúp đỡ cho kế hoạch của mình.
Bên Nam Cương có quân đội vô địch do tiên Hoàng lập ra.
Còn có một vị Đại công chúa trấn thủ Nam Cương.
Đại công chúa đó là Vân Thải Nhi, cô ruột của Vân Kỳ Lăng.
Vân Thải Nhi là vị nữ tướng duy nhất trong lịch sử Nam Triều, danh tiếng lẫy lừng, chỉ cần nghe tên cũng khiến kẻ thù khiếp sợ. Ngay cả Vân Tranh cũng không dám khinh suất trước bà.
Trong hoàn cảnh hiện tại, ta chỉ còn cách làm theo lời Nhị di nương. Ta lén lút lẻn vào cung tìm đến Sở vương.
Vân Kỳ Lăng nhíu chặt mày lại, không tán thành với kế hoạch của ta: "Nguyệt Nhi, muội thật sự muốn đến Nam Cương sao? Đã nghĩ kỹ chưa? Muội biết cái nơi như Nam Cương…"
"Muội chắc chắn!" Ta dứt khoát đáp. Dù biết rằng vùng đất Nam Cương đầy rẫy nguy hiểm, hoang vu khó khăn, binh hoang mã loạn, chỉ cần sơ sẩy là sẽ rơi vào tay giặc. Dẫu là nam nhân, vào đó còn khó mà sống sót trở về, huống chi là một nữ tử như ta. Nhưng nếu ta không làm như vậy, thì con đường sống cho gia đình ta sẽ là ở đâu?
Hơn nữa, Phó Tư Dịch đã bắt đầu nghi ngờ, ngầm phái người theo dõi chúng ta. Những gì Nhị di nương nói về biến cố trong bảy năm tới có thể sẽ xảy ra sớm hơn. Ta nhất định phải hành động trước khi quá muộn.
14
Trở về nhà, ta quỳ xuống lễ bái trước mặt phụ thân và Tam di nương.
"Phụ thân, mẫu thân, xin thứ lỗi cho đứa con bất hiếu này. Nợ m.á.u gia đình, con nhất định phải trả."
"Mười ngày sau, con sẽ theo Sở vương đến Nam Cương."
Tam di nương hai mắt đẫm lệ mà ôm lấy ta: "Nguyệt Nhi, con không đi được không? Thù này... mẫu thân... mẫu thân không cần trả nữa. Con chỉ là một tiểu nữ hài, sao có thể chịu nổi những gian khổ ấy chứ?"
Phụ thân nhìn ta bằng ánh mắt đỏ hoe, giọng ông khàn đi vì nghẹn ngào: "Đó là chuyện phụ thân nên làm, sao có thể để con chịu khổ thay được? Nếu phải đi, thì để ta đi."
Ta kiên quyết lắc đầu: "Phụ thân, mẫu thân,Phó Tư Dịch đã sinh nghi, sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ bị lộ. Chỉ có thay triều đổi đại, chúng ta mới có cơ hội phản kích. Con chính là lựa chọn tốt nhất."
Mười ngày sau, đúng dịp sinh nhật lần thứ mười của ta. Tam di nương cẩn thận búi tóc cho ta, mặc lên người ta bộ áo gấm lộng lẫy.
Ta đeo bọc hành lý đã được chuẩn bị sẵn, mang theo hai tên gia đinh tin cậy đứng trước sảnh chờ xe ngựa của Vân Kỳ Lăng.
Phụ thân đỏ hoe hai mắt, Tam di nương khóc thành dòng sông.
Nhị di nương đứng ở một bên, vẫy tay chào tạm biệt, khẩn thiết nói với ta: "Con yêu của ta, con nhất định phải sống sót trở về."
Ta mỉm cười, gật đầu: "Nhất định!"