Hắn thậm chí còn có thời gian rảnh rỗi để đỡ lấy bàn ghế, chén đĩa sắp bị ta đập đổ.
Cuối cùng, dường như đã chơi chán rồi.
Một tay hắn nhanh nhẹn và mạnh mẽ phản đòn, khóa chặt hai tay ta và kéo ta vào lòng từ phía sau. Hơi thở ấm áp của hắn lướt qua bên tai ta: “Lâm Thư, ngươi không được.”
Một luồng khí mạnh mẽ xông thẳng vào cơ thể ta.
“Lý Ninh Chi, ta muốn g.i.ế.c ngươi!”
Hắn nắm lấy cổ tay ta, dùng sức đẩy ta ra ngoài rồi lập tức xoay người kéo ta về.
Chúng ta đối mặt nhau, hắn dùng tay còn lại nâng cằm ta lên, từng chữ từng chữ nói với ta: “Thật sự coi gia là tiểu bạch kiểm sao? Vương gia nhà ngươi cũng từng ra chiến trường, giống như phụ thân và huynh trưởng ngươi đấy.”
Lồng n.g.ự.c ta phập phồng.
“Lý Ninh Chi, nếu ngươi có gan thì đừng buông ta ra. Nếu không, ta chắc chắn sẽ g.i.ế.c ngươi.”
...
Cuối cùng, Lý Ninh Chi vẫn ngủ dưới sàn, còn ta thì nằm trên giường.
Hắn làm trò đó, rốt cuộc là để làm gì?
Chỉ để cố tình chọc giận ta?
Ta nằm trên giường, khó ngủ, cẩn thận nhớ lại mấy ngày qua có làm gì chọc giận Tô Mặc Nhiên không.
Ngoài việc thay đổi người trong lòng mình ra, ta không nghĩ ra lý do nào khác để hắn hành hạ ta như vậy.
Không biết qua bao lâu, khi mơ màng sắp ngủ, ta mơ hồ nghe thấy giọng nói thì thầm của Lý Ninh Chi: “Rồi có một ngày, ngươi sẽ tự nguyện.”
9
Động tĩnh tối qua của chúng ta không hề nhỏ.
Ta không tin không có ai báo cáo chuyện bất thường này cho Hoàng hậu.
Tuy nhiên, mãi đến khi chúng ta rời cung, người vẫn không nhắc đến việc đó.
Chỉ có điều, trong xe ngựa hồi phủ của chúng ta lại có thêm một người - Thường ma ma.
Thường ma ma là người đã sống lâu năm trong cung, rất được mọi người coi trọng.
Hành động này của Hoàng hậu khiến ta cảm thấy khá khó hiểu.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi Thường ma ma đến phủ, ta đã có câu trả lời cho sự khó hiểu của mình.
Ngày thứ ba Thường ma ma đến phủ, bà ta đã gọi Tô Mặc Nhiên ra sân để nghe dạy bảo.
Khi ta nhận được tin và chạy đến, mặt Tô Mặc Nhiên đã sưng đỏ.
Xung quanh nàng ta có một nhóm người hầu đứng đó, sắc mặt ai nấy đều lo sợ run rẩy.
"Ma ma khoan đã." Bích Vân thay ta hét lớn.
Thường ma ma thấy ta đến, liền cúi người hành lễ với ta.
“Chuyện nhỏ như vậy mà còn làm kinh động đến Vương phi, thực sự là lỗi của lão nô.”
"Ma ma nói gì vậy" Ta tiến lên đỡ bà ta dậy: "Hẳn là do ta quản giáo không nghiêm, không dạy tốt quy củ cho người trong phủ nên mới khiến ma ma nổi giận. Hoàng thượng và Hoàng hậu đều rất quan tâm ma ma, nếu có gì không hay, xin ma ma hãy giao cho ta xử lý, sức khỏe của ma ma quan trọng hơn.”
Thường ma ma cung kính nói: "Vương phi nói vậy làm lão nô cảm thấy hổ thẹn. Lão nô dù cho có không hiểu quy củ thì cũng không dám làm càn trước mặt Vương phi."
"Vậy, cuối cùng là vì sao?" Ta không hiểu.
Thường ma ma gật đầu trả lời.
Ta chợt nhận ra, rốt cuộc thì đây chỉ là Hoàng hậu giúp ta trút giận mà thôi. Thường ma ma ở phủ ba ngày, ba chúng ta không cố ý che giấu, nên bà ta tự nhiên có thể thấy được phần nào tình hình trong phủ.
Tô Mặc Nhiên không tuân theo quy củ, ngày nào cũng đúng giờ đến thỉnh an ta. Trong khi đó, Lý Ninh Chi mỗi đêm đều ngủ lại phòng Tô Mặc Nhiên.
Các nha hoàn trong phủ bàn tán đủ kiểu, nâng Tô Mặc Nhiên lên rồi dẫm đạp ta. Những lỗi lầm được cho là của các nàng ấy, cuối cùng đều đổ hết lên đầu Tô Mặc Nhiên.
Thực ra, dù Tô Mặc Nhiên có lỗi hay không, Thường ma ma cũng sẽ tìm lỗi để trừng phạt nàng ta.
Thường ma ma vốn được Hoàng hậu phái đến, nên những gì bà ta làm không ai dám cản.
Bà ta trách Tô Mặc Nhiên được sủng sinh kiêu, Vì vậy, bà ta yêu cầu, trước mặt tất cả mọi người trong phủ, phải đánh Tô Mặc Nhiên ba mươi cái tát thật mạnh. Làm như vậy là nhằm ám chỉ địa vị của ta trong phủ, cũng như địa vị của ta trong lòng Hoàng đế và Hoàng hậu.
"Ta không có!"
Tô Mặc Nhiên hai mắt đẫm lệ, lớn tiếng ngắt lời.
Thường ma ma sắc mặt càng thêm lạnh lùng, trầm giọng ra lệnh cho người hầu tiếp tục. Nhưng Tô Mặc Nhiên không sợ, nàng ta giữ vững sắc mặt kiên định, tư thế quỳ càng thêm thẳng tắp
"Người muốn đánh, ta có thể không thể chống cự. Nhưng những tội danh người nói, ta không nhận."
Nhìn thấy cái tát sắp giáng xuống lần nữa, ta vội vàng muốn hét dừng lại. Cùng lúc với giọng nói của ta, là giọng của Lý Ninh Chi.
Hắn bước lên phía trước, đỡ Tô Mặc Nhiên đứng dậy, ánh mắt tràn đầy sự thương tiếc, rồi lại lạnh lùng nói rằng mình sẽ tự mình quản giáo trắc phi của mình, không cần Thường ma ma bận tâm.
"Vương gia!"
Thường ma ma hét lên để Lý Ninh Chi dừng lại, rồi đuổi tất cả người hầu ra ngoài.