• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5

"Nguyệt Nhi, xin lỗi con, là chúng ta liên lụy đến con."

Phụ thân ruột lau đi lớp son phấn, dưới ánh đèn nến càng toát lên vẻ anh tuấn kiêu hùng. Ông ôm chặt ta vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, đôi mắt đỏ hoe.

Ta lắc đầu, dứt khoát nói: "Phụ thân, người không cần xin lỗi. Báo thù rửa hận, dù ở đâu cũng phải đuổi cùng g.i.ế.c tận. Những điều này phụ thân đã dạy, con đều sẽ ghi nhớ."

"Hay lắm!"

Phụ thân ruột lấy từ túi hương ra một viên thuốc màu đen đặt vào tay ta. "Đây là Giả Tử Hoàn. Uống vào sẽ giả chết, ngay cả danh y cũng không thể phát hiện. Sáng mai, con hãy bỏ nó vào thức ăn mà nuốt xuống, chỉ coi như là ngủ một giấc thôi."

Ta tròn xoe mắt, kinh ngạc nhìn viên thuốc trong tay phụ thân. Từ nhỏ ta đã nghe về Giả Tử Hoàn trong các cuốn sách, không ngờ trên đời lại thực sự có loại thuốc thần kỳ như vậy.

"Phụ thân, con hiểu phải làm gì rồi."

Sáng hôm sau, sau khi tiểu đồng mang điểm tâm vào, hắn liền lui ra ngoài. Ta trộn Giả Tử Hoàn vào cháo, chỉ vài ba miếng đã nuốt trọn.

Vừa mới ăn xong, bên ngoài đã nghe tiếng ồn ào của Nhị di nương.

Từ nhỏ, Nhị di nương vốn đã không thích ta, luôn tìm cách hãm hại. Ngay từ khi ta chưa chào đời, một “cao nhân” đã bảo bà ta rằng, ta sinh ra sẽ khắc con của bà ta sau này.

Cho nên bà ta luôn muốn ta chết.



Chính ta đã nhìn thấy bà ta đưa cho đạo sĩ kia một túi bạc lớn.

Chưa kịp mở cửa, Nhị di nương đã xông vào, bà ta dùng móng tay dài bấu lấy mặt ta, vênh váo tự đắc mà cười nói: "Con yêu nữ, cuối cùng mày cũng có thể chết. Mày có biết ta mong chờ ngày này suốt tám năm qua không? Chỉ cần mày chết, ta có thể sinh một nhi tử cho Đại tướng quân."

Không biết lần này lại là "cao nhân" nào chỉ điểm cho bà ta. Chỉ biết bao năm qua, dù phụ thân có điều trị gì thì Phó Tư Dịch cũng chẳng còn đủ khả năng làm cha từ lâu.

Ta ngẩng đầu, giữ vẻ ngây thơ vô hại nhìn Nhị di nương: "Nhị di nương, người đang nói gì vậy? Nguyệt Nhi không hiểu. Tại sao phụ thân không cho Nguyệt Nhi ra ngoài? Nguyệt Nhi sợ lắm, Nhị di nương, người đưa Nguyệt Nhi ra ngoài được không?"

Ta bám chặt lấy váy bà ta, ánh mắt hoảng loạn.

Nhị di nương như điên dại hất mạnh ta ra, lớn tiếng gào lên: "Yêu nữ! Yêu nữ! Đừng chạm vào ta! Đừng chạm vào ta!"

Cuối cùng, ta ngất xỉu ngay dưới chân bà.

Nhưng sao đầu ta lại choáng váng như thế này? Cả người như bị nhấn chìm trong lửa, thân thể như sắp nổ tung ra.

6

Không biết đã qua bao lâu, ta cảm thấy như mình vừa được tái sinh từ trong ngọn lửa.

Khi mở mắt ra, thứ đầu tiên ta thấy chính là ánh mắt lo lắng và căng thẳng của Tam di nương.

Lúc này ta mới biết, Phó Tư Dịch đã hạ kịch độc vào bát cháo đó.

Phụ thân của ta phải đi cầu xin khắp nơi, tìm về vô số linh dược hiếm có để chữa trị.



Tam di nương cũng bên ta, tận tình cho ta uống thuốc suốt mấy ngày đêm, mới tạm thời kéo ta ra khỏi cửa tử.

Lần đầu tiên trong đời, ta trỗi dậy ý niệm muốn g.i.ế.c người.

7

Ngày hôm sau, Tam di nương đột nhiên dẫn ta đến một thanh lâu.

Ta không hiểu lý do, định hỏi bà thì thấy phụ thân bước vào. Phía sau ông còn có một nữ tử giống hệt ông, chỉ là bụng của nàng ấy đã to như mang thai sáu, bảy tháng.

Phụ thân không có bụng to xoa nhẹ tóc ta rồi mỉm cười nói: "Nguyệt Nhi, đây là Sở cô cô, bạn thân của phụ thân và mẫu thân con. Năm xưa cũng nhờ Sở cô cô giúp đỡ, chúng ta mới thoát được tai kiếp."

Ta vẫn thấy khó hiểu, trừ khi là song sinh, sao trên đời lại có hai người giống nhau đến vậy? Phụ thân giải thích thêm: "Thế gian này có một loại thuật pháp gọi là thuật Dịch Dung, có thể thay đổi dung mạo con người."

Nói rồi, Sở cô cô gỡ bỏ lớp mặt nạ, để lộ diện mạo thật của mình.

Hóa ra bấy lâu nay, phụ thân của ta có thể là phụ thân, cũng có thể là Sở cô cô, hay thậm chí bất kỳ ai khác. Đứa trẻ trong bụng cô, có lẽ cũng có thể là thật, cũng có thể là giả.

Sở cô cô dịu dàng xoa lên má ta, hỏi: "Nguyệt Nhi thích khuôn mặt thế nào? Cô cô sẽ làm cho con một khuôn mặt mới."

Ta đáp: "Con muốn khuôn mặt bình thường như người thường thôi." Vẻ đẹp dễ thu hút sự ghen ghét, nếu không có quyền lực để bảo vệ, nó chỉ mang đến hiểm nguy.

Chỉ trong chốc lát, Sở cô cô đã tạo cho ta một khuôn mặt mới, trông vừa giản dị lại ưa nhìn. Dù không còn vẻ đẹp quyến rũ như trước, song ta lại thêm phần đáng yêu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK