Riêng Jin Woo cậu chẳng tỏ ra bất kỳ trạng thái nào, vẫn gương mặt lạnh như tiền nhưng đẹp trai ngời ngợi, hai ban tay đan chặt vào nhau rồi chống cằm lên. Cậu nghĩ dù sao người mất thì cũng đã mất, mất rồi cũng không sống lại được thì hà cớ gì phải khóc và buồn đến thảm thương như vậy. Huống hồ đối với cậu, So Hyun chẳng qua cũng chỉ là một người bạn trên danh nghĩa mà thôi.
- Tránh ra tôi phải gặp Song Jin Woo, gọi cậu ta ra đây cho tôi. _ tiếng một người con trai vang lên sau cửa lớp. Sau đó " ầm " cánh cửa bị một lực cực mạnh làm cho hỏng chốt mà hỏng tan tành. Người con trai cùng với một đám người bước vào. Cậu ta không ngừng nhìn quanh lớp, rồi để ý đến chỗ Jin Woo đang ngồi. Cậu ta hùng dũng túm lấy cổ áo cậu " So Hyun chết là lỗi tại mày " _ cậu ta gầm lên khiến ai nấy cũng phải sợ hãi ôm chặt nhau lẫn trai lẫn gái.
- Ý cậu là sao, tôi không hiểu
- Cậu còn giả ngu, tối qua So Hyun đã nói với tôi cậu ấy sẽ đi chơi với cậu
- Tôi không hề biết chuyện này _ Jin Woo cố gắng giải thích.
- Nói dối _ hình như túm áo chưa đủ, cậu ta sẵn sàng đấm một phát vào mặt cậu. Cú đấm dùng lực nhưng không mạnh, dường như cậu ta vẫn đang do dự.
- Cậu và So Hyun là gì của nhau? _ cậu ta hỏi nhưng mắt không ngừng theo dõi từng thái độ, cử chỉ của Jin Woo.
- Chỉ là bạn bè?
- Cậu nhầm rồi bởi vì So Hyun chính là em gai ruột của cậu.
- Sao? _ cậu bị bất ngờ mà đứng hình.
- Cậu ấy đã với tôi muốn giấu chuyện này đến thời điểm thích hợp thì sẽ nói cho cậu nghe.
- Anh em đã thấy Chang Hee đến gặp So Hyun trước khi cậu ấy gặp nạn _ một bạn nam khác xuất hiện khiến không khí càng thêm nặng nề.
- Chắc cậu nhìn nhậm rồi, tối qua Chang Hee ở nhà tôi suốt có đi đi đâu đâu.