- Em ko giết So Hyun, bằng chứng nào chứng minh em giết cậu ta chứ?
- Đừng cố cãi nữa, tôi đã chứng kiến tận mắt tôi hôm đó Chang Hee đã làm gì và tôi thấy cái này _ Jin Woo giận dữ quay đầu lại túm lấy cổ áo cô vừa nói vừa lôi một chiếc móc chìa khoá hình con gấu lên.
Nhìn chiếc móc hình con gấu, cô nhận ra ngay là đồ của So Hyun, ko những vậy trên đó vẫn còn dính chút máu. Cô tuyệt vọng ngồi xuống đất khóc nức nở, cô khóc nghẹn ngào ko ra tiếng trông vô cùng thảm thương.
- Tôi ước gì đã ko cứu một người con gái độc ác như cô, nếu ko So Hyun đã ko chết thảm như vậy, liệu cô có hiểu được tâm trạng khi nghe biết So Hyun chết ko?
- Hức......hức......anh sẽ báo cảnh sát?
- Báo cảnh sát? Cô nghĩ chỉ cần báo là xong sao? Cô đi đi đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.
- Trước khi đi, em muốn hỏi anh một chuyện. Đó là anh đã từng yêu em chưa dù chỉ là trong một khoảnh khắc _ cô ko muốn ra đi mà ko nhận được cậu trả lời từ anh.
- Chưa từng _ cậu lạnh lùng trả lời
- Người tôi yêu và là cuối cùng tôi yêu mãi mãi chỉ có một người.....
- Là chị Do Kyung phải ko? _ câu trả lời đã quá rõ ràng nhưng cô vẫn muốn nghe từ miệng anh nói ra.
- Đúng vậy.
Trái tim cô như tan vụn, nói đúng hơn thì đã tan thành mây khói mất rồi. Cuối cùng cô vẫn ko thể giữ được trái tim của Jin Woo. Sau tất cả Do Kyung vẫn nhanh chân hơn cô một bước, cô ko can tâm. Kiếp trước cô ngậm nghùi nhìn chị mình cướp đi ân nhân cứu mạng mình tức Jin Woo và lặng lẽ đứng đằng sau nhìn anh ra đi trong đau khổ vì Do Kyung bỏ rơi anh. Đến kiếp này cô hạnh phúc ảo tưởng ôm mộng vào lòng cứ ngỡ Jin Woo sẽ thuộc về mình nhưng cô đã nhầm. Tất cả chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Ko thấy Yoo Kyung ở nhà, Do Kyung lo lắng chạy đi tìm và gặp con bé ở công viên.
- Em đã đi đâu vậy, em có biết chị lo cho em như thế nào ko? _ cô tức giận quát mắng con bé vì tội ra ngoài mà ko thông báo.
- Chị thắng, em thua rồi, chúc mừng chị.
- Em đang nói cái gì vậy? Em đã đi đâu?
- Đừng có động vào em, em hận chị, rất giận chị _ dùng tất cả sức mạnh của mình, Yoo Kyung đẩy ngã cô xuống đất.
Cô ko nói gì, gương mặt ko cảm xúc, từ từ đứng dậy: " Chuyện gì đã xảy ra? ". Dường như Yoo Kyung ko thèm quan tâm tới lời nói của cô mà bỏ đi. Trước khi đi còn ko quên để lại lời nhắn: " Đừng tìm em nữa, hãy coi như đứa em gái này đã chết " _ dứt lời Yoo Kyung lẳng lặng bỏ đi, để lại mình cô đứng một mình dưới mưa.
Nhẹ nhàng ngửa bàn tay lên hứng mưa, Do Kyung chẳng thể làm gì khác ngoài đứng đây chịu trận. Giá như, giá như cô ko tồn tại trên thế giới này hay lúc đó bố đã giết cô chỉ bằng một nhát dao thì tốt biết mấy.