Ngồi lặng lẽ trong quán cafe ngon nhất thành phố, trái ngược với sự huyên náo, nô nức của mọi người thì Yoo Kyung lại âm thầm tìm một góc khuất trong quán để tự kỉ. Bởi suy nghĩ lại những chuyện độc ác, tàn nhẫn mà mình đã làm với Jin Woo thì cô ko khỏi rùng mình. Tự trách bản thân quá dại dột mà đánh mất tình bạn với Chang Hee và người anh trai cô thầm thương nhớ Jin Woo. Lúc này cô chỉ biết khóc trong thầm lặng: " em thành thật xin lỗi anh, em sai rồi, anh ơi.....!!!!! ".
- Thằng Song Jin Woo bây giờ chỉ còn là phế vật _ tiếng của một người con trai tay phải ôm quả bóng, tay kia ko ngừng nhét đồ ăn vào miệng.
- Anh à, đây là cơ hội tốt để lật đồ cậu ta. Bấy lâu nay năm trăm anh em chúng ta cũng đã chịu khổ vì thằng đấy lắm rồi _ cậu ta nói tiếp.
- Nói đúng lắm, dù sao thằng đấy biến mất thì ta sẽ trở thành thiên vương _ có vẻ người này chính là Jun Han Gun - kẻ thù ko đội trời chung của Jin Uô.
Nghe những lời nói cực kỳ chối tai này, Yoo Kyung ko thể bình tĩnh hơn mà lao ra tả cho Jin Ha Gun một cái tát như trời giáng.
- Dù trời có sập các ngươi cũng ko thể vượt qua cái bóng của Jin Woo.
Tên Jun Ha Gun méo mặt vì bị cô tát: " Con nhỏ này là ai?.
- Dạ....chúng.....em ko biết _ bọn thuộc hạ của cậu ta bỗng cúi đầu răm rắp, ngoan hơn mọi khi.
- Nếu cậu nghĩ tôi ko thắng được Song Jin Woo thì cá cược đi, chiều mai đúng 8h sẽ bắt đầu trận đấu.
- Được thôi _ gật đầu ko do dự, cô đã quá ngu ngốc khi hứa với bọn họ quá sớm. Dù sao bây giờ có cầu xin thì chắc chắn Jin woo sẽ ko bao giờ chịu giúp cô vì cô ấy hận anh gấp trăm lần.