- Tránh ra _ Do Kyung lạnh lùng đáp trả cái người vô duyên kia. Trông mặt thì rõ sáng sủa, đẹp trai. Nào ngờ tính cách vô duyên thế không biết.
Cậu vẫn đầu to lì lợm hỏi: " Chúng ta đã từng gặp nhau chưa, tôi thấy chị rất quen ". Lúc này Do Kyung không thể giữ nổi bình tĩnh mà trả lời câu hỏi này vì cơ bản là sắp bốc hỏa đến nơi.
- Cậu không hiểu tiếng người sao? Tôi nói cậu tránh ra mà không nghe thấy sao? Đồ thần kinh kia _ cô đẩy Jin Woo ra ngoài toan đẩy đồ đi thì chân cậu nhanh hơn đẩy xe về vị trí cũ.
- Này!!!!!!!!! Đi tắm đi _ Do Kyung lấy tay che miệng, mặt nhăn lại tỏ vẻ khó chịu. Cô làm như vậy vì người của Jin Woo toát mùi máu rất ngọt, ngọt như mía lùi. Cô sợ bản năng không kiềm chế của mình sẽ gây nên hậu quả xấu nhất là việc mới chuyển đến nhà mới được một buổi.
-.......!!!!!!!!! _ Jin Woo bất lực toàn tâm đầu hàng.
Trong khi ngồi đợi chị gái về, Yoo Kyung rãnh rỗi sinh nông nỗi đi vặn hết toàn bộ điện trong nhà xả ra ngoài không khí. Chưa hết cô nàng nghịch ngu nhét giấy vào ống nước của bồn tắm. 1 phút trước khi biết hậu quả, cô nàng cầm quần áo chạy vào nhà tắm. Song xuôi, cô mở vòi nước lên thì bất ngờ: " aaaaaaaaa", như một thác nước xả hết vào mặt. Cũng may là nước ấm chứ nước nóng thì vào bệnh viện từ lâu rồi con.
Hiện tại căn phòng là một đống hỗn độn, đồ dùng không ra đồ dùng, rác hay những thứ linh tinh thì bay đi bay lại trên không trung. Yoo Kyung nuốt nước bọt toan định bỏ đi thì trí Thông minh của cô bắt đầu xuất hiện. Thật ra cô nàng từng nghe bà chủ nhà quảng cáo " sửa ống nước hay bất cứ đồ đạc gì trong nhà thì cứ gọi cho tôi bởi con trai họ rất giỏi trong chuyện này ". Thôi thì mình phải nhờ chứ, biết đâu họ giúp được. Thế là cô nàng chạy xuống phòng chủ nhà và ngay lập tức nhận được cái gật đầu của chủ nhà " Cháu cứ lên nhà đi tầm 5 phút sau con trai bác sẽ về rồi sửa cho cháu luôn ".
- Vâng _cô nàng nhảy tót lên phòng ngồi chờ.
5 phút sau Jin Woo cũng trở về nhà thì lập tức bị bố mẹ sai việc. Bởi vì cậu chính là con trai của chủ nhà nơi Do Kyung và Yoo Kyung sinh sống ( định mệnh chăng? Mình cũng không biết nữa?). Nghe lời mẹ cậu không kịp nghỉ ngơi mà vác bộ đồ nghề được truyền từ đời này sang đời khác của dòng họ nhà cậu lên tầng hai phòng 205.