Nhoẻn miệng cười tà, Phong Tiêu Chiến hùng hồn tuyên bố, nhìn lại nàng một lần nữa sau đó xoay người vận khinh công biến mất.
Mộc Hoạ Lam rùng mình, ba đường hắc tuyến nổi lên trên trán, nàng đơ hoàn toàn rồi, cái gì mà thê thiếp, nàng còn chưa có đồng ý!!!!! Chẳng lẽ nam nhân cổ đại ai cũng vô lại như hắn sao aa.
Hết tâm trạng tắm rửa, Mộc Hoạ Lam bực dọc lê người ra khỏi bồn nước đã lạnh từ lâu, thầm rủa Phong Tiêu Chiến đáng chết, nàng gọi Trúc Như vào.
- Tiểu thư gọi em?
- Ta tắm xong rồi mau đi lấy y phục
Trúc Như không nói gì, nhanh chóng đi ra rương lấy đồ.
- Tiểu thư người xem, trang y đã đầy đủ vì sao lại không mặc vào?
- ngoài những bộ này ra, thực không còn đồ khác
- Vâng ạ
- Vậy ta có hồng y không?
- Thưa có, là hoàng thượng ban gấm, tướng quân đã sai tú nương khéo tay nhất kinh thành may cho người, nhưng người chưa từng mặc đỏ.
- Vậy thì mau lấy ra đi, mấy bộ này ta không cần em thích thì cứ lấy, từ sau cứ mang may cho ta hồng y, ngoài màu đỏ đừng thêm sắc khác vào.
Trúc Như vô cùng ngạc nhiên nhìn nàng, mặc màu đỏ như vậy rất dễ gây hiểu lầm với hoàng hậu, nhưng ý thức được chủ nhân nghiêm túc, nàng cũng không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi lấy đồ.
Mặc lên người kiều diễm hồng y, Hoạ Lam thoải mái gật đầu, nàng vốn là vô
Cùng yêu thích màu đỏ, không những cao quý nó còn nhắc nàng tới từng giọt máu nàng đã phải đổ chỉ vì lũ người man rợ mà nàng từng nghĩ là trung thành. Đắm chìm vào trong suy nghĩ của riêng, Mộc Hoạ Lam đau đớn cười khổ... Phải đáng lẽ ra nàng không nên ngây thơ như thế.
Tuỳ tiện để Trúc Như vấn một kiểu tóc đơn giản, nàng mở tráp đựng trang sức, cầm cây trâm rũ hình hoa Mạn Đà, cài lên tóc mây mượt. Nhìn hình ảnh phản chiếu của bản thân trong gương đồng, Mộc Hoạ Lam hài lòng gật gù, rồi nhận ra mình thiếu cái gì đó, nàng mở tách lấy miếng son, ngậm trên môi nhỏ, chẳng mấy chốc toàn bộ bờ môi xinh đã phủ màu đỏ chói.
Trúc Như đứng bên cạnh xem một loạt động tác của nàng, giơ tay nhấc chân đều toát vẻ phong trần, ma mị, mà đứng hình, Tây thi là ai? Dương quý phi là người nào? Nàng không biết, nàng chỉ biết ngay trước mắt có một mỹ nhân yêu kiều tuyệt diễm không một ai có thể với tới, mà nàng vinh hạnh có thể phục vụ người
Nhìn thấy ánh mắt sùng bái của Trúc Như dành mình, Mộc Hoạ Lam buồn cười nhoẻn miệng, vừa hay có làn gió quét tới làm hoa lan trắng ngoài sân bay tung tán, nền trắng, y đỏ, người tuyệt thế, khiến cho nô tì thiếp thân nào đó một lần nữa đứng hình.
- Tiểu Thư người thật đẹp
- Ta biết