Mộc Tướng Quân nhìn ái nữ, ánh mắt trở nên vô cùng sùng bái, như vậy cũng tốt nữ nhi tìm được thầy tốt có thể tự bảo vệ bản thân là ông mừng lắm rồi (au: ta tự hỏi tỷ ấy còn phải tự bảo vệ bản thân sao:>>>)
- Cái gì cũng theo ngươi, chúng ta mau chóng cáo từ bệ hạ
- Vâng!
Họa Lam cười thật tươi tắn, cứ như lúc nãy hoàn toàn không phải là nàng móc con mắt của Chu Thư Tình ra vậy. Xoay người sang con heo béo, Họa Lam nhanh chóng cúi lễ sơ sài
- Làm phiền Hoàng thượng, Chúng thần xin lui!
Tâm tình Họa Lam đang vô cùng tốt vì vậy vừa ra khỏi cửa viện, Nàng liền chộp lấy tay cha mình, làm nũng
- Phụ Thân người không trách nữ nhi sao?
Mộc Suất mềm lòng cười nói
- Ta còn cái gì để trách ngươi? Rõ ràng ta đã có một nữ nhi quá hoàn hảo, có điều...
- Phụ Thân?
Thấy Mộc Suất nghiêm người, Họa Lam bất giác lo lắng
- Họa Lam nha đầu ngươi, thật sự muốn bỏ lớp mặt nạ kia sao?
Phải, đúng là như vậy, nàng nhất quyết bảo vệ Gia đình nhỏ này bằng mọi giá, kể cả có phải đối mặt với thế lực lớn hơn mình.
- Cha, ta sống mấy năm nay, chịu quá nhiều thị phi bên ngoài rồi, con gái bây giờ tất nhiên phải diện kiến dân chúng, đập tan tin đồn.
Mộc Suất trầm tư
- Cha, người cũng thấy rồi đấy, ta có thể tự mình bảo vệ mình, chưa kể còn bảo vệ cả đệ đệ, danh tiếng của phủ ta đây, nhất định phải hồi phục, sớm muộn gì, con heo béo kia cũng nhắm tới binh phù. Nữ nhi, không muốn mặc kệ.
- Họa Lam, binh phù này ta có thể bỏ, chỉ trừ hạnh phúc và an toàn của ngươi ta không thể làm ngơ...
- Nữ nhi biết! Phụ thân chỉ cần tin tưởng, ta có thể tự giác nhận biết nguy hiểm.
Đại Tướng quân đau lòng nhìn đứa nhỏ kiên cường, có lẽ ông đã sai lầm khi bó gắt con gái mình, hạ quyết định, Mộc Suất gật đầu nói
- Ta đã hiểu,chỉ cần đó là con đường ngươi chọn, vậy thì ta sẽ ủng hộ.
Họa Lam tươi cười, nàng lâu lắm rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy.