- Da mặt ngươi quả đúng là rất đẹp... a!
Nàng cảm thán ~~
- Mộc Họa Lam ngươi!!!, Tại sao ta lại không cử động được!! Bỏ tay ra !!!AAAA!!!
Dùng móng tay bấu chặt vào gương mặt hoảng loạn của Chu Thư Tình, Họa Lam cười thương cảm , với nội công hiện giờ của nàng chỉ cần dùng thêm một chút sức đã có thể bóp nát thứ kinh tởm trước mắt... Nhưng, sống trên đời, nàng ghét nhất là nhàm chán... Vì Vậy... HA ~~
- Đại Công Chúa, ngươi nói xem, gương mặt khả ái như thế này, ngộ nhỡ có một ngày ~
- MỘC HOẠ LAM NGƯƠI ĐỪNG CÓ LÀM BẬY!!!
Ca Thi Hoàng tái mặt la to, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng lạ thay, có cố bao nhiêu, chân nàng ta vẫn không thể nhích lên được một bước. Vì sao?? Vì sao ta đường đường chính chính là một quận chúa cao quý của Thương Lệnh lại đi sợ một con nhóc phế vật của Thần Bắc?? Rốt cuộc cái thứ cảm giác kinh hoàng này là như thế nào??Mộc Họa Lam từ lúc mới gặp chưa từng giống với lời đồn đại bên ngoài!
- Sao vậy? Sợ?
Họa Lam vẫn mỉm cười, chầm chậm hỏi, ngón tay vẽ những đường kì dị lên gương mặt chu Thư Tình
- Ta... Ngươi... AAAAA!!!!! MẶT TA!!!!
Đại Công chúa la hét hoảng loạn, đưa tay vịn lấy nơi Họa Lam vừa rạch nát,không dám tin nhìn về phía Nàng
-NGƯƠI DÁM!!! Ô Ô!!! GƯƠNG MẶT CỦA TA, NHAN SẮC CỦA TA!!! Ô Ô
Họa Lam khinh bỉ định mở miệng đáp, thì thái giám xông cửa chạy vào hô to
- HOÀNG THƯỢNG GIÁ LÂM!! CUNG KHÁNH HOÀ THƯỢNG GIÁ!!!
- Cha!
Chu Thư Tình mừng rỡ, đôi mắt thâm độc nhìn về phía Họa Lam
- ĐI CHẾT ĐI!!!