Cỗ kiệu tương đối rộng nên Hoạ Lam tranh thủ chợp mắt một tí, nàng xưa giờ yêu nhất là ngủ nha. Cũng không quản đường xá kẻ qua người lại ồn ào rôm rả, Nữ chính của ta làm một giấc ngon lành. Mãi cho tới khi phu xe bẩm báo tới nơi, Hoạ Lam mới miễn cưỡng mở mắt dậy. Bước xuống kiệu trong tình trạng nửa mơ nửa tỉnh thật khiến người ta nhìn không ra sát khí ban đầu (•_• mất hình tượng quá chị ơi!!!). Nàng lờ đờ tiến tới cổng phủ, vậy mà còn chưa kịp bước qua hết, đã thấy một cái bóng nhỏ lao vào lòng mình. Họa Lam mất đà hơi nghiêng về sau, oán giận nhìn cái bánh bao trong lòng.Định mắng kẻ tông mình lại thấy vật nhỏ trắng tròn này, thật là khiến người ta muốn nựng mà!! Lục lại trí nhớ có hạn của tân thể nàng mới biết cái vật tròn tròn này chính là đệ đệ của nguyên chủ - Mộc Chu Tước. Cũng không để nàng ngẩn ngươi lâu Chu Tước lập tức mở miệng:
- Oa, Đại tỷ ngươi đi lâu quá làm Chu Tước cứ nghĩ ngươi bị mấy bà hoàng hoàng gì đó trong cung khi dễ!! Chu tước thật muốn đi xem ngươi lại bị mấy cái di nương kia chỉnh tới khổ..oa!!
- Ngươi đường đường là đại thiếu gia Mộc Gia thế nào mà lại khóc, ngoan không la nữa ta đi tìm đám người kia đòi cho ngươi cái công đạo
Họa Lam vừa nói vừa đưa tay véo má nộn của Chu Tước, trong lòng cười lạnh, hừ! Xem ra mấy cái ả tiện nhân mà hoàng thượng ban tặng cho cha ngày càng lộng hành rồi... Ta rất muốn đi ngủ nha!! Tiếc các ngươi lại phá hỏng tâm tình tốt...Mà Hoạ Lam ta hơi bị ghét ai phá rối giấc ngủ aaa.( mặc niệm cho đám di nương ấy đi nào a hihi)
Chu Tước nghe nàng nói, mặt mày hớn ha hớn hở, Oà thật tốt quá tỷ tỷ không còn mềm yếu giống trước nữa rồi!! Đem theo bộ dạng mừng rỡ, Chu Tước lon ton chạy theo nàng vào đình viện, trông không khác gì một cái đuôi nhỏ! Đáng yêu chết!!