• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tối chủ nhật, nghe được tin anh sẽ về sớm nên đã thay đồ tắm rửa sạch sẽ ngồi ở sofa vòng cung ngay ngắn, đôi mắt to tròn không ngừng nhìn về phía cửa chính

Vậy mà nửa tiếng... Một tiếng trôi qua vẫn chẳng lấy một bóng người, trong lòng tắt lịm đi sự vui mừng, tính xoay người đi về phòng ngủ nhưng đã nhìn thấy thân hình quen thuộc bước vào

Ánh mắt bỗng sáng lên khi nhìn thấy người đàn ông cao nghiêm đó là anh, cô hí hửng vui mừng chạy về phía anh, ôm lấy cánh tay săn chắc kéo về phía sofa

" Sao hôm nay chú về trễ quá vậy"

" Thời tiết xấu"

Vũ Thành mặc dù có phần mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng trả lời câu nói vừa rồi của cô, nhìn thấy sự vui vẻ hiện lên trên khuôn mặt diễm lệ đó anh không khỏi xao lòng

" Chú.. Mệt đó à"

Cô định sẽ hỏi anh vấn đề mấy ngày qua trăn trở trong lòng nhưng khi nhìn sang khuôn mặt anh xuất hiện vẻ mệt mỏi, hai bên mắt gần như có quầng thâm, cô lo lắng ôm lấy cánh tay anh, đột nhiên kéo đứng dậy, nắm lấy cổ tay dắt anh đi lên lầu

" Chú mệt rồi, mau nghỉ nghơi đi kẻo lại bệnh, không tốt đâu"

Anh không nói gì chỉ gật đầu vì quá mệt mỏi tụ họp lại những ngày qua nên lúc nằm xuống giường anh đã ngủ thiếp đi, cô đứng bên cạnh nhìn xuống một nét trầm tĩnh vốn có, cao lãnh vốn có và sự lạnh lùng đã vơi đi phần nào, thì ra lúc anh ngủ lại yên tĩnh tĩnh lặng như thế, anh tuấn như thế

" Chú thật soái"

Trình Vân vừa đi vừa lầm bầm cái gì đó, bất giác muốn ngủ lại phòng anh, đứng một hồi lâu ánh mắt xuất hiện nét tinh nghịch bấm cửa phòng lại, đi nhanh đến giường lớn, cô ngã thân ảnh mình xuống bên cạnh anh, xoay qua nằm ngửa nhìn thật lâu khuôn mặt người đàn ông đang ngủ

Mắt anh rất đẹp tuy anh là đàn ông nhưng sở hữu hàng mi mà mọi cô gái mong muốn có được, từng sợi lông mi vừa dài vừa cong, sóng mũi cao như mấy ông người Tây vậy í, hơn nữa trên khuôn mặt đó điểm đặc sắc nhất vẫn là phần miệng hơi hồng rất hấp dẫn

Sau một hồi lâu mải mê ngắm thật lâu khuôn mặt đó, cô mới đi vào giấc ngủ của mình?

Sáng hôm sau, vì còn cảm thấy mệt mỏi mà đầu óc anh có phần chóng mặt, tính sẽ ngồi dậy để rời giường nhưng vừa bật dậy đã cảm nhận được phần bụng có vật cản

Là Trình Vân? Cô đang ôm anh sao? Ôm rất chặt?

Anh đơ người khi nhìn thấy cô gái nhỏ đang ôm mình ngủ say, anh không biết được sau khi đưa anh về phòng cô đã ngủ lại đây, vài giây nhìn qua khuôn mặt cô, Vũ Thành thấy được cô có vẻ chưa muốn thức mà cũng không đành phá giấc

Anh đặt đầu mình lên thành giường, hai ngón tay day day huyệt thái dương, từ lúc lên nhậm chức chủ tịch Vũ Thị, đầu anh đã hiện lên chứng đau đầu chóng mặt, mỗi lần đau anh đều bắt buộc uống thuốc do Cao Trí kê đơn

Ừm....! Khoảng nửa tiếng sau cô mới thức dậy, ánh mắt mơ màng nhìn xung quanh, điệu bộ lười biếng vươn tới vươn lui trên giường nhưng khi ánh mắt tia qua chổ anh liền bật ngồi dậy nhìn anh chăm chăm

" Em có điều gì muốn hỏi"

Vũ Thành buông lỏng cơ mặt, nhịn cơn đau đầu đang ập đến, nghiêm nghị nhìn qua cô, mới thấy được trong đôi mắt trong trẻo đó chứa hàng ngàn câu hỏi, ít nhiều anh hiểu ra được những câu hỏi đó xuất phát từ đâu

" Con.. Muốn biết được mối quan hệ giữa chúng ta? Con muốn biết chú đối xử với con tốt như thế là vì gì? Cuộc hôn ước này có phải một năm sao sẽ kết thúc không?"

Nếu anh đã hỏi cô như vậy! Cô quyết định nói ra hết những điều cô trăn trở những ngày qua, bản thân không biết được đã yêu anh, chỉ biết được cô muốn anh cho cô một câu trả lời rõ ràng nhất có thể

Anh cũng bất ngờ khi cô hỏi đúng trọng tâm như thế, anh cũng không biết được hiện tại con người, tâm tình anh đối với cô là như thế nào, ban đầu anh cứ nghĩ đối xử với cô tốt chẳng qua là vì trên chữ nghĩa, chấp nhận mối quan hệ chỉ vì danh dự của Vũ Thị

Nhưng.....

Đến những ngày qua anh suy nghĩ chuyện này rất nhiều, càng suy nghĩ đầu óc càng trở nên rối rắm, ngay cả con người anh hiện tại như thế nào cũng khó lòng với bản thân có thể nhận ra được, từ xuất hiện của cô anh đã thay đổi ngoạn mục

Giờ phút này đối diện với những câu hỏi này anh do dự trong lòng. Do dự rằng anh sẽ trả lời nó ra sao, nhận thức nó ra sao, toàn bộ khi câu hỏi bật ra là đầu óc anh liền tâm tối

Đây lần đầu tiên Vũ Thành do dự vì một việc gì đó, cảm thấy đầu óc trở nên quay cuồng về một mớ câu hỏi được đưa ra , nếu đổi lại là người khác anh đã giải quyết trong một giây chứ không chần chừ như bây giờ nhưng ngược lại người hỏi anh lại là cô

" Sao chú không trả lời con, chú mau trả lời con đi"

Trình Vân ngồi ngay trên giường chờ câu hỏi, nhưng mãi vẫn không thấy chỉ thấy được nét mặt nghiêm nghị, nhăn nhó kia của anh, chẳng lẽ ngay cả anh cũng cảm thấy khó trả lời như vậy sao hay là anh không biết trả lời nó như thế nào

Cô nắm lấy cổ tay áo sơ mi của anh, ánh mắt mong chờ hiện lên, mặc nhiên tiến sát đến ngồi gần anh hơn

Anh bình tĩnh hơn, dùng bàn tay phải day day lại vùng thái dương, có phải đau đầu quá đã làm đầu óc anh mụ mị rồi không! Tại sao lại có những suy nghĩ vớ vẩn đó, con người anh luôn muốn rõ ràng trong mọi chuyện , nếu như cô muốn rõ ràng anh sẽ hoàn trả mọi câu hỏi mà cô đưa ra

" Em thật sự muốn tôi nói"

" Đúng vậy, chú nói đi"

Lời nói vang ra trông rất kiên định, tấm lưng ngay thẳng ánh mắt nghiêm túc nhìn anh

Vũ Thành thấy vậy liền ngạc nhiên ngay, trong suốt hai tháng qua đây là lần đầu tiên anh thấy dáng vẻ nghiêm túc của cô, thường ngày Trình Vân như một con chim líu lo liên tục, vậy mà hôm nay trở nên nghiêm túc lạ thường

Phải đồng ý khi cô nghiêm túc rất khác ngày thường, một khuôn mặt yêu kiều vào khoảng khắc nghiêm túc lại trở nên ra dáng một thiếu nữ trưởng thành, điềm đạm, anh thật sự có hơi bốc đồng trong trái tim, nó như nằm ở thái cực ngay lúc này

Cực âm và cực dương? Bên nào sẽ thắng?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK