Suốt hơn thời gian đầu của thời kì mang thai Trình Vân luôn bị Vũ Thành sắp xếp theo chế độ tịnh dưỡng đặc biệt hầu như ngày nào cũng vậy
Tuy là lần đầu mang thai nhưng cơ thể Trình Vân lại vô cùng khoẻ khoắn không mấy gọi là mệt
Nhưng người đàn ông trước mặt lại một hai bắt cô phải nằm trên giường hoặc đi đâu phải có người kè kè đi theo , nhiều lúc lại vô cùng khó chịu
Mà suy cho cùng cô cũng đành bó tay bó chân để anh làm gì thì làm
" Em đã qua thời kì đầu rồi anh không cần phải kĩ càng đến thế chứ ''
Trình Vân nhu mì đi đến ngồi lên đùi của anh, nhẹ nhàng hôn lên bờ môi ấy
" Đừng chủ quan
Cao Trí nói gì em không nhớ sao ''
Vũ Thành cưng chiều đặt lòng bàn tay ấm áp vào bên trong bụng có chút nhô lên, vừa xoa vừa thất thần suy nghĩ đều gì đó trông vẻ rất nghiêm túc
Anh chỉ cảm thấy có chút xót xa khi để Trình Vân mang thai ở độ tuổi này , vẫn may trong 3 tháng đầu tiên cơ thể Trình Vân tốt
Coi như ông trời phù hộ cho mẹ con Trình Vân ! Suốt 3 tháng nay không ngày nào anh có thể ngủ yên
" Được rồi , không phải bây giờ em và con vẫn ổn đấy sao
Anh cứ lo quá không tốt cho sức khoẻ đâu với lại không phải 3 tháng qua anh lo cho em rất chu toàn sao ''
Trình Vân hiểu được điều gì làm Vũ Thành thất thần cô dịu dàng nắm chặt lấy bàn tay anh an ủi ,
Cao Trí từng nói rằng vì sức khoẻ khi nhỏ Trình Vân ốm yêu sức khoẻ lúc này lúc kia nên phải cẩn thận trong thời gian đầu mang thai
Nếu không có thể dẫn đến chuyện ngoài ý muốn ? Chỉ vừa nghe đến thôi Trình Vân cùng Vũ Thành đều lo sợ , ngay từ khi nghe xong Vũ Thành một hai đều không muốn cô mang thai
Nhưng Trình Vân làm sao có thể nhẫn tâm huỷ đi giọt máu đang chảy trong người mình cho nên mặc dù thế nào Trình Vân vẫn sẽ để đứa bé với chào đời
" Qua năm mới rồi ,
Khuôn mặt anh cứ trầm lặng như vậy sao ''
" Vui vẻ lên thì cả năm mới có thể bình an vui vẻ ''
Dịu dàng nắm lấy bàn tay anh rời khỏi phòng , Vũ Thành suy nghĩ một hồi cũng nhanh chóng trở lại bình thường yêu chiều bế Trình Vân lên
Mặc dù đã mang thai nhưng cân nặng chẳng mấy thay đổi , ngoại hình lại có khi phát triển hơn trước
" Ôi chao ,
Lâu lắm rồi mới thấy Lão Tam tổ chức buổi tiệc Tết như thế này đấy ''
Đàm Thiên Thu thong dong chơi cờ cùng Trình Kiệt liền thấy Vũ Thành đang bế Trình Vân không nhịn được mà trêu chọc
Trong số Bộ Tứ thì Vũ Gia là cái nơi ít tổ chức mấy cái buổi tiệc năm mới như thế này, đa số toàn thấy chàng trai này đến tham dự ở những gia ninh khác
" Hai người về khi nào ''
Trình Vân ngồi xuống nhìn châm châm lấy hai người bố của mình , xem ra suốt 9 tháng vừa rồi hai lão gia này ngao du không ít nơi nên trước mặt đa số rất nhiều tụng đồ hàng hiệu cho đến đồ cổ đi
" Ta vừa nhận được tin Lão Tử này tổ chức tiệc Tết nên về ngay ''
Ông không khách khí mà cười hí há vô cùng to , nụ cười này làm cho Trình Kiệt bên cạnh không nhịn được mà giả vờ ho vài cái như ra hiệu
" Ngại gì chứ ,
Hai đứa nó đâu có xa lạ với chúng ta đâu chứ ''
Nghe xong cái câu nói này thoát ra từ miệng của Đàm Thiên Thu mà dường như Trình Kiệt đều cạn ngôn không muốn đôi co với ông
Liền xoay sang nhìn Trình Vân đang âu yếm với Vũ Thành thoáng chút có hơi ho nhẹ
" Có vẻ như Vân Vân được Vũ Thành nuôi đến phát béo rồi đấy ''
Ừ ! Có vẻ như Trình Kiệt lẫn Đàm Thiên Thu chưa biết tin Trình Vân đang mang thai nên nhìn vào dáng vẻ hiện tại của cô mà nghĩ là do phát tướng
Nghe xong câu nói mà Trình Vân không khỏi bật cười trước câu hỏi ngây ngô vừa rồi
" Chắc là em bé đang phát triển đấy ạ ''
Trình Vân nhẹ nhàng nói ra đã làm cho hai người đàn ông trung niên kia một phen hú hồn , chẳng ngờ được hai đứa lại một dậm nhanh đến như vậy
" Lão Trình , vậy là tôi được làm ông ngoại rồi đấy hỉ ''
" Làm gì ông ngoại , tôi mới là ông ngoại nha ''
Vũ Thành và Trình Vân tựa như đã quen với những lần cãi cọ này của các bô lão nên chẳng mấy làm lạ
Phải mất đến ba tiếng sau trong Vũ Gia mới đông đủ những thành viên được mời đến tiệc Tết, hầu như trong số anh em của anh ai nấy đều lấy làm lạ không hiểu vì sao năm nay Vũ Thành đột nhiên mở tiệc Tết
Và cho đến khi nghe được cuộc cãi cọ của hai bô lão bọn họ mới hiểu chuyện vì sao có cái tiệc Tết này !
" Trong người em thấy thế nào ,
Có chổ nào không ổn không ? ''
" Nếu chổ nào không ổn nhớ nói với Vũ Thành một tiếng nhớ chưa ''
Tần Nhi và Lãnh Minh An tuy vui mừng nhưng vẫn có chút lo lắng , Trình Vân là cô học trò nữ duy nhất của bọn họ , nên trong lòng khi nghe được tin vui ấy có phần hoan hỉ có phần lo lắng
" Cậu thật là ,
Cho mình bất ngờ lớn đấy Vân ''
Tần Liên tuy đã biết chuyện Trình Vân mang thai từ lâu nhưng vẫn đua theo hai chị mà trêu chọc
" Hai chị không cần lo lắng quá đâu , em ổn hết đứa bé cũng ổn ''
Trình Vân giống như đang bị ba con mồi quay quanh tra hỏi , nở nụ cười có chút ngượng ngùng liền đánh mắt sang Vũ Thành đang thoải mái trò chuyện với ba người anh em của mình
" Được rồi ''
Anh nhận được ánh mắt cầu cứu nên cũng nhanh chóng đi đến kéo Trình Vân vào lòng , bá đạo chẳng để ai vào mắt hôn nhẹ lên bờ môi hồng hào của cô
" À , Thành
Lô hàng TN001 cậu chuẩn bị đến đâu rồi ''
Vương Gia Uy trầm giọng hỏi han Vũ Thành cứ thế vừa nói xong liền đã bị Tần Nhi nhéo mạnh một cái vào thắt lưng , anh xuýt xoa quay sang nhìn cô
" Nay là Tết ,
Công việc để ngày mai rồi tính có được không ''
Đối với bọn họ ngày 30 và mùng 1 dành cho bọn họ được hai ngày nghĩ tự do không muộn phiền lo lắng đến công việc nữa, cứ vậy mà an nhàn hưởng thụ gió đầu xuân
" Không chừng sau này bọn họ kết thông gia được rồi đấy , ha Lão Trình ''
Đàm Thiên Thu khoái chí trêu ghẹo Bộ Tứ Tài Phiệt ,
Nghe xong lời nói tếu táo này của ông bọn họ chỉ có thể nhìn nhau nở nụ cười ,
Đây rất lâu rồi mới có cảm giác hưởng thụ cái không khí bình thường an yên , tuy thường ngày cuộc sống của họ không thiếu không thiếu mặc tất cả đều sung túc
Từ tình cảm cho đến gia sản đều vẹn nguyên phần mười nhưng bọn họ là người trong giới hắc đạo thì làm sao có thể có được cuộc sống an yên mà hưởng thụ , Bộ Tứ Tài Phiệt nắm trong tay tất cả từ quyền lực cho đến danh tiếng đã phải trải qua biết bao trái đắng hiểm nguy
" Ừ ,
Con không ngu ngốc như họ ''
Tống Hiểu Phàm một hơi thở dài nhìn Đàm Thiên Thu , quả nhiên ba người anh em này của anh ai nấy đều bị vẻ đẹp của nữ nhân đánh bại , xem ra Tống Hiểu Phàm anh phải giữ cái đầu lạnh nếu không sẽ như bọn người này mất bị nữ nhân câu dẫn
" Chưa nói trước được đâu Hiểu Phàm à ,
Cậu thấy không , Lão Thành cũng như cậu giờ thì sao người ta làm ba rồi đấy ''
Hàn Thiên lãnh đạm bên cạnh Lãnh Minh An mà không tiếc quăng cho Tống Hiểu Phàm một lời trêu chọc , trong ý tứ vẫn một phần đâm chọc đến Vũ Thành đang có vẻ như chẳng mấy quan tâm đến
Cứ thế mà vui cười suốt đêm 30 Tết cùng nhau hưởng thức làn gió mát đầu xuân , đồng hồ reng một tiếng những sắc màu cầu vòng được bắn lên trời cao tung toé âm thanh hết sức vui tai đã mắt
Mặc dù Tết chỉ một năm một lần nhưng vẫn là mỗi năm mỗi cảm xúc khác nhau , bởi niềm vui lớn nhất trong cuộc đời là có thể đón Tết cùng với những người mình yêu thương
Vũ Thành yêu thương ôm chầm lấy Trình Vân ở phía sau , ôm chặt lấy phần bụng cô khe khẽ nói
" Anh yêu em , Vân Vân ''
Dòng máu đang chảy ấy chính là kết tinh cho tình yêu của cả hai , minh chứng rằng đối phương chính là một phần mạng sống của mình một phần hơi thở tựa như gắn liền không rời khỏi
Anh thật sự rất biết ơn Trình Vân đã đến bên cuộc đời anh , đem đến cho anh một luồn ánh sáng mới làm cho Vũ Thành biết thế nào là tình yêu ? Thế nào trân trọng một người và
Dạy cho anh biết ... yêu thương ,trân trọng và cũng chính vì cô anh mới biết đến chữ sợ là gì ?
" Em cũng yêu anh ''
Trình Vân dịu dàng ngã đầu về sau hơi ngước lên nhìn khuôn mặt tuấn tú của Vũ Thành , tay xoa xoa nhẹ bụng của mình đáy lòng không ngừng cảm kích xuýt xoa
Thật sự từ khi bước vào cuộc sống Vũ Thành , tuy có tự tin hăng hái nhưng vẫn chút gì đó hơi lo sợ
Lo sợ anh sẽ không đáp lại tấm chân tình này của mình , bối rối lo lắng anh sẽ chán ghét một người như mình nhưng cho đến khi nhìn thấy người đàn ông cao cao tại thượng này đã vì mình mà bỏ qua mọi giới hạn
Đó mới chính là động lực để bản thân tiếp tục chinh phục trái tim nguội lạnh kia !
Cho đến khi hiện tại đã mang con của anh , Trình Vân mới thật sự hạnh phúc mãn nguyện vì đó chính là giọt máu của anh và cô
Danh Sách Chương: