• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon
Bạch Húc chậm rãi đi tới chỗ Dạ Vô Thương. Thấy tiểu hài tử yên lặng nhìn thẳng vào mắt mình, vừa định mỉm cười một cái thì tiểu hài tử lại quay ngoắt đi!
Quay, ngoắt, đi!
Bạch Húc có chút hậm hực sờ sờ cái mũi, hình tượng cao nhân nháy mắt tan biến. Nghĩ tới nguyên nhân làm vai ác đại nhân không thèm để ý tới mình...... Hắn tỏ vẻ, hắn thật sự vô tội mà!
Ngày đó mới vừa trở về động phủ của Huyền Thượng chân nhân, còn chưa ngồi ấm chỗ đã bị quản lý đệ tử hạch tâm Chấp kiếm trưởng lão gọi đi chế tác hồn đèn.
Sau khi trở thành đệ tử hạch tâm của tông môn, bất cứ ai cũng phải tách ra một sợi thần hồn của chính mình để chế thành hồn đèn. Như vậy nếu đệ tử gặp nạn, hồn đèn sẽ phát ra báo động trước, tông môn có thể tức thời phái cứu viện tới.
Song, hồn đèn cũng sẽ chế ước bọn họ. Nếu dám phản bội tông môn, chỉ cần hủy diệt hồn đèn, cắt đứt mạt thần hồn kia, thần hồn chân chính của đệ tử đó nhất định sẽ bị thương nặng, cảnh giới thụt lùi, cả đời vô pháp tiến thêm một bước.
Bởi vì hồn đèn ước thúc các đệ tử quá nhiều, trước kia đã từng khiến cho họ cực kỳ phản cảm. Rốt cuộc thực lực càng mạnh thiên tư càng cao thì lại càng kiêu ngạo. Loại cảm giác nhược điểm trí mạng bị người khác nắm trong này làm cho những thiên chi kiêu tử kia khó mà chịu đựng nổi. Thế nên tông môn chỉ có thể thỏa hiệp, tiến hành rồi cải tiến, đổi thành khắc thần thức vào bên trong hồn đèn.
Như vậy một khi gặp nguy hiểm, có thể thông qua thần thức cầu cứu với tông môn, đồng thời lại có thể đảm bảo chính mình không bị quản chế quá mức. Vì thế phương thức mượn sức đánh vào nhân tâm của tông môn đã biến thành dụ hoặc về vật chất. Tông môn sẽ cung cấp tài nguyên tu luyện, động phủ tràn ngập linh khí, thiên tài địa bảo đếm không hết, hẳn là sẽ chẳng có mấy ai nguyện ý từ bỏ hậu đãi đến mức như vậy.
Chế tác hồn đèn xong hắn lại đi lĩnh phục sức của đệ tử hạch tâm. Tất cả những thứ này đều tượng trưng cho thân phận địa vị, thế nên vừa rườm rà lại cực rắc rối. Sau đó lại ấn theo tư lịch, bái kiến 35 vị sư huynh sư tỷ kia của hắn, chào hỏi làm quen, từ đây trở thành tiểu sư đệ thứ 36.
Cuối cùng trước khi đại bỉ bắt đầu một ngày, hắn nghĩ tới Dạ Vô Thương đến bây giờ vẫn chưa có binh khí thuận tay của riêng mình. Ánh Tuyết kiếm của hắn là của sư tôn tặng cho, hắn cũng muốn tìm cho vai ác đại nhân một thanh kiếm tốt, vì thế liền đi Công Đức Các đem nội đan yêu thú săn giết được cùng với thiên tài địa bảo mà hắn thu thập lúc trước đổi điểm công đức, rồi lại đi Thập Phương Các tìm kiếm.
Phải mất rất nhiều thời gian mới tìm được một thanh không tồi. Vội vội vàng vàng nhưng kết quả là vẫn chậm một chút, đại bỉ đã bắt đầu rồi.
Kéo vạt áo, Bạch Húc hơi chột dạ ngồi xuống bên cạnh Dạ Vô Thương, nhìn cái ót đen bóng kia, thì thầm khẽ gọi "Tiểu Dạ......"
Không động tĩnh.
Được thôi, Bạch Húc lấy lòng vươn ngón tay ra kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn của y, không ngoài ý muốn bị cầm lại. Nhếch miệng, nhưng mà tiểu hài tử vẫn không chịu nhìn mình, chỉ có thể khô cằn giải thích, "Ta không phải là cố ý biến mất tăm. Ngày đó chưởng môn gọi ta đến, muốn ta từ bỏ việc tham gia đại bỉ, sau đó lại tấn ta lên đệ tử hạch tâm. Còn chưa kịp trở về nói cho ngươi đã bị Chấp kiếm trưởng lão gọi đi rồi. Từ đó vẫn luôn vội vàng cho đến tận bây giờ. Ta không phải cố ý, đừng giận nhé, được không?"
Như cũ, không có động tĩnh......
Bởi vì không khí trầm mặc giữa hai người, âm thanh thảo luận xung quanh ngược lại trở nên rõ ràng hơn. Không ít đệ tử nhìn thấy hành động của Dạ Vô Thương đều cực kì bất mãn. Vốn dĩ ghen ghét y vừa tiến nhập tông môn đã được Huyền Thượng chân nhân nhìn trúng, lại được Đại sư huynh tỉ mỉ chiếu cố. Hiện tại cư nhiên còn dám nhăn mặt với Đại sư huynh mà bọn hắn sùng bái, chán sống rồi sao?
"Tiểu tử kia là ai vậy, còn dám dùng thái độ này để đối đãi với Đại sư huynh. Ngươi xem phục sức của Đại sư huynh đi, đã là hạch tâm đệ tử đúng không? Đại sư huynh có lẽ là đệ tử hạch tâm trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!"
"Hả, ngươi còn không biết sao, tiểu tử kia chính là sư đệ thân truyền của Đại sư huynh. Người này cực kì ngạo mạn, ngày thường bất kể ai cũng không thèm phản ứng lại, chỉ biết dán lấy Đại sư huynh, không biết xấu hổ."
"Đúng rồi, hơn nữa ta còn nghe nói y chẳng qua chỉ là một đứa con riêng của Quách gia. Không hiểu sao lại có thể khiến cho Đại sư huynh coi trọng như vậy."
"Ai biết được, hiện tại còn dám ỷ vào sủng ái của Đại sư huynh mà cố tình làm càn như thế, chờ đến khi Đại sư huynh mất hứng thú đối với y, hừ!"
"......"
"......"
Đủ các loại khiển trách, hoặc khinh thường hoặc ghen ghét, cứ như vậy thẳng tắp mà đâm vào tai bọn họ. Dạ Vô Thương nắm chặt ngón tay. Lời bọn họ, cũng chính là nỗi sợ hãi tận sâu bên trong đáy lòng y. Hiện tại cứ thế bị bọn họ lôi ra từ một góc âm u, phơi bày trọn vẹn dưới ánh nắng chói chang, bức cho y gần như nổi điên.
Ánh mắt Bạch Húc trầm hẳn xuống, lạnh lùng quét qua chung quanh, thẳng đến khi tất cả mọi người câm miệng lại mới thu hồi tầm mắt. Duỗi tay đem thân thể có chút cứng đờ kia ôm vào trong lòng, mềm nhẹ mà vỗ về sống lưng y, tựa như trực tiếp tuyên thệ với tất cả mọi người, tiểu hài tử nhà hắn, cho dù tính tình có hơi lớn một chút, nhưng cũng không phải người khác có thể tùy ý phê bình, người này, đang được hắn che chở!
Nhưng xem ra vai ác đại nhân vẫn không muốn nói với hắn lời nào. Hắn chỉ có thể cười khổ, ở trong lòng yên lặng cùng hệ thống không đáng tin cậy kia học hỏi kinh nghiệm, "Dạ Vô Thương điện hạ của ngươi giận rồi, làm sao để dỗ dành bây giờ?"
【╭(╯^╰)╮ký chủ ngu xuẩn, ngươi sao có thể vô dụng đến vậy cơ chứ, có việc gì mà ngươi làm được không! 】
"Vậy ngươi có biện pháp nào sao!"
【...... Ngươi đoán xem? 】
"......"
Đối với loại hệ thống chỉ biết bán xuẩn này hắn cũng hết chỗ nói rồi. Nếu không phải vì tìm kiếm cho Dạ Vô Thương đại nhân nhà ngươi, ta có thể đến trễ sao?
Hả? Kiếm!
Bạch Húc chớp chớp mắt, vội vàng từ trong túi Càn Khôn lấy ra một thanh trường kiếm còn ẩn ẩn mang theo tia chớp, trang trọng hoa mỹ, lấy lòng nhét vào trong tay y, cực kì chân chó nói, "Tiểu Dạ, ta là đi tìm cho ngươi thanh Huyền Minh kiếm này mới không cẩn thận đến trễ. Ngươi mau nhìn thử xem, có thích hay không?"
Dạ Vô Thương cúi đầu, nhìn trường kiếm trong tay, cực kỳ cổ xưa lại rất hoa mỹ, thỉnh thoảng còn có điện lưu tinh tế nhảy bên trên thân kiếm, toàn thân được chế tác từ Hắc Diệu thạch, là tài chất dẫn điện, rất phù hợp với công pháp lôi hệ của y, gần như có thể đem thực lực phát huy ra mười thành, cực kì tiết kiệm linh lực.
Liều mạng đè nén khóe miệng đang muốn kéo lên của mình, Dạ Vô Thương tinh tế vuốt ve thân kiếm, nhưng mà vẫn không muốn tha thứ Bạch Húc nhanh như vậy.
Thấy thái độ vai ác đại nhân có dấu hiệu mềm xuống, tròng mắt Bạch Húc xoay chuyển, đôi mắt phượng hẹp dài sáng lên rực rỡ long lanh, tựa như một con tiểu hồ ly giảo hoạt.
Hắn giả vờ lấy tay bụm lên ngực trái, vẻ mặt đáng thương, "Ai nha, Tiểu Dạ vẫn không muốn tha thứ ta sao? Sư huynh thật là thương tâm mà, ta đây đành phải rời đi thôi, không ở chỗ này chướng mắt ngươi nữa."
Nói đoạn liền chuẩn bị đứng dậy, đột nhiên cánh tay bị nắm chặt lại, lực đạo lớn đến nỗi tưởng chừng như muốn bóp nát xương tay của hắn vậy. Dạ Vô Thương đột nhiên nhìn về phía hắn, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và ủy khuất, mang theo một tia ngoan tuyệt khó có thể phát hiện, "Ngươi dám! Lần sau lại bỏ lơ ta, ta nhất định sẽ đích thân đi bắt ngươi về, sau đó trói lại!"
Bạch Húc có chút bất đắc dĩ nhìn tiểu hài tử đang nổi giận trước mặt. Tuy rằng y nguyện ý cùng mình nói chuyện là rất tốt, nhưng mà...... Đây chẳng phải hơi hung tàn quá sao. Hơn nữa tuy rất muốn sửa lại rằng hắn thật sự không có bỏ lơ y, nhưng hiện giờ tốt nhất đừng nên chọc giận y thêm nữa thì tốt hơn.
Bạch Húc ngoan ngoãn để mặc cho tiểu hài tử gắt gao chế trụ cánh tay mình. Tuy rằng hơi đau một tí nhưng hắn cũng không dám giãy giụa một chút nào, đồng thời lại kể cho y hành tung mấy ngày nay của mình.
Chờ đến lúc Dạ Vô Thương bị gọi tên, y mới lưu luyến buông tay Bạch Húc ra, sửa sang lại vạt áo, dùng vẻ mặt nghiêm túc đi lên phía trên đài.
Bạch Húc không hề đặc biệt đưa cho vai ác pháp bảo gì, nói thật hắn không đặt quá nặng vào nhiệm vụ lần này.
Thực lực của Tiểu Dạ vốn dĩ đã không kém, chỉ cần y có thể phát huy như bình thường là được. Vì thế hắn chỉ chuẩn bị cho y một vài vật bảo mệnh, giúp y an toàn vô lo, còn thứ tự...... Vậy thì thuận theo ý trời đi. Thực lực cá nhân là quan trọng nhất, hắn không thể dục tốc bất đạt.
Đối thủ của Dạ Vô Thương là một nam tử có thân hình hơi thấp bé, khí chất tương đối đáng khinh, nhìn qua có vẻ hơn ba mươi tuổi, thổ mộc thủy Tam Linh Căn, tu vi Trúc Cơ sơ kỳ, xem như không tệ.
Hắn không chút thành ý ôm quyền, "Lý Vận kiến quá tiểu sư huynh, tiểu sư huynh thiên tư bất phàm, mong rằng tiểu sư huynh không tiếc chỉ giáo!"
Tiểu sư huynh, đúng vậy, sư huynh. Dạ Vô Thương thân là tiểu sư đệ mà Bạch Húc sủng ái, bất kể tu vi hay là địa vị đều khiến những đệ tử khác chỉ có thể cung cung kính kính kêu một tiếng sư huynh, chẳng sợ bọn họ đều lớn hơn nhiều so với y.
Dạ Vô Thương ngay cả một ánh mắt cũng chẳng thèm bố thí cho hắn, giữa các ngón tay như ẩn như hiện những tia chớp vờn quanh nhè nhẹ, tựa như đứa bé đang nghịch ngợm chơi đùa trên ngón tay y, hoàn toàn nhìn không ra chút uy hiếp nào.
Ngón tay y nhẹ nhàng cong lên, một quả lôi cầu lớn chừng một nắm tay nhanh chóng ngưng tụ lại, thẳng tắp vọt về phía Lý Vận đang đứng. Lý Vận nhanh chóng lui về phía sau, ngưng tụ một bức tường đất ở trước mặt, ở phía sau lại bỏ thêm một tầng dây đằng. Vừa định ngưng tụ thêm thủy kiếm, ai ngờ lôi cầu kia lại thế như chẻ tre nhanh chóng phá mở rào chắn, gần như chỉ trong nháy mắt sau đó sẽ đâm thẳng tới trước mặt hắn vậy.
Hắn không rảnh lo động tác còn chưa hoàn thành trong tay, cuống quít móc từ trong lồng ngực ra một tấm Bạo Liệt phù, làm lôi cầu nổ tung ngay tức khắc, tiêu tán ở cách hắn chỉ có mấy mét .
Nhưng còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, một cỗ cảm giác đầy nguy cơ lệnh người sởn tóc gáy từ dưới lòng bàn chân hắn dâng lên. Trước mặt đột nhiên xuất hiện một gương mặt vô cùng tinh xảo, mang theo sự lạnh lẽo vô biên. Hắn còn chưa phục hồi tinh thần lại từ trong kinh diễm đã bị nặng nề đá xuống lôi đài.
Căn bản không có chút lực chống trả nào!
Bạch Húc hơi có chút kinh ngạc nhướng mày. Thực lực của Tiểu Dạ tăng lên phi thường nhanh, nếu như y duy trì liên tục trình độ này, đoạt một trong ba hạng đầu cũng không thành vấn đề.
Dạ Vô Thương mặt không chút biểu tình trở về vị trí của mình. Khi nhìn thấy Bạch Húc vẻ mặt nhu hoà đang ngồi trên ghế của y, bước chân y hơi khựng lại trong chớp mắt, sau đó liền đẩy nhanh tốc độ.
Loại cảm giác có người chờ đợi này, thật ấm áp, giống như cái gì ấy nhỉ? Dựa theo cách nói của mấy người đó, gọi là...... Nhà?
Bạch Húc vui tươi hớn hở kéo vai ác qua, sau đó cho giúp y lau đi chỗ mồ hôi hoàn toàn không tồn tại, không bủn xỉn chút nào khích lệ, "Tiểu Dạ giỏi quá, chỉ cần tiếp tục duy trì như vậy là được rồi, Tiểu Dạ nhất định có thể thắng liên tiếp."
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng hừ một tiếng, quay đầu đi. Đám người kia thì được cái nước gì? Chẳng khác nào mấy cái bao cỏ.
Kế tiếp quả nhiên giống hệt như lời của Bạch Húc, Dạ Vô Thương thắng liên tiếp suốt mười một trận. Chờ đến trận chung kết, đối thủ của y chính là, Quách Đạo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK