Edit: Tagoon
Ngay khi Bạch Húc còn đang hoài nghi chính mình đường đường là một tu sĩ Kim Đan, sắp sửa bị một con ngựa giày vò đến chết, hai người đã thuận lợi chạy tới đích đến của chuyến đi, Thăng Long Môn.
Thăng Long Môn, danh như ý nghĩa, cá chép vượt Long môn, chỉ cần lướt qua cửa này là có thể thoát thai hoán cốt.
Bất quá đây chỉ mang ý nghĩa so sánh, nó kỳ thật là đường hầm không gian giữa các thế giới không cùng cấp bậc liên tiếp nhau.
Không giống với Truyền Tống Trận thường thấy, vì phải tiến hành truyền tống giữa các vị diện nên năng lượng cần dùng rất lớn. Mỗi vị diện chỉ có một, từ Hạ Tam Thiên đến Trung Tam Thiên một cái, Trung Tam Thiên đến Thượng Tam Thiên một cái.
Bởi vì thế giới ở vị diện cấp thấp có linh khí hạn chế, cho nên tu sĩ Hạ Tam Thiên thế giới mạnh nhất cũng không vượt qua Trúc Cơ kỳ. Nếu như muốn tìm kiếm sự đột phá, chỉ có thể xuyên qua Thăng Long Môn tới vị diện cao hơn, thu hoạch linh khí và tài nguyên nhiều hơn nữa mới có thể tiếp tục tu luyện.
Đương nhiên Thăng Long Môn này không phải ai cũng có thể vào. Bên trong không chừng có gió lốc thời không, nguy hiểm khó lường. Dưới Kim Đan kỳ nếu như gặp phải nhất định thập tử vô sinh, ngay cả thần hồn đều sẽ bị nghiền nát, từ đây trên trời dưới đất hoàn toàn không còn người này, chuyển thế cũng không thể.
Nhưng dù là vậy, mỗi năm vẫn có vô số tu sĩ người trước ngã xuống, người sau tiến lên. Chỉ vì sự dụ hoặc của vị diện cấp cao thật sự quá lớn, ai cũng đều hy vọng số mình đủ tốt, có thể thuận lợi thông qua, từ đây như diều gặp gió vĩnh hưởng tiên đồ.
Vì mấy năm gần đây các môn phái cạnh tranh lẫn nhau cực kỳ kịch liệt, mọi môn phái đều có nhu cầu chiêu mộ càng nhiều đệ tử có tư chất xuất chúng càng tốt. Chính vì vậy môn phái cho phép mấy vị trưởng lão lén thu đồ đệ, hoàn toàn trông vào duyên phận.
Tỷ như Bạch Húc, chính là dưới cơ duyên xảo hợp được Huyền Thượng chân nhân nhặt về.
Nhưng bởi vì hài tử tư chất đứng đầu tổng cộng cũng chỉ có mấy cái như vậy, cho nên rất nhiều môn phái liền đem mục tiêu đặt trên vị diện cấp thấp. Hạ Tam Thiên thế giới tuy rằng linh khí không đủ, nhưng lại thắng ở số lượng đông đảo, cẩn thận góp nhặt cũng có thể tìm được rất nhiều hạt giống tốt.
Cho nên vì lợi ích cộng đồng, mấy đại môn phái cùng chung tay góp sức ổn định Thăng Long Môn, mỗi tuần một lần áp chế gió lốc thời không xuống. Chỉ cần tính chuẩn thời gian, lúc này Thăng Long Môn sẽ không còn quá nguy hiểm nữa.
Thăng Long Môn nằm ở một mặt phía bắc Huyền Thiên đại lục. Nơi đó là một mảnh biển nhìn không thấy bờ, trên biển bốc lên vô số gió lốc. Từng cột từng cột nước đứng thẳng ở trong đất trời, tưởng như muốn trực tiếp xé rách thiên địa ra một lỗ hổng lớn.
Bất quá hết thảy những thứ này đều là giả. Nó chỉ là một ảo trận, có thể làm cho những kẻ tâm trí không kiên, hạng người tham sống sợ chết chặn lại ở bên ngoài.
Bọn họ vận khởi linh lực lên hai mắt, phía trước chính là mặt biển yên bình, chỉ là ở giữa có một cái trận pháp khổng lồ, dưới ánh nắng cùng nước biển làm nổi bật toả ra vầng sáng nhàn nhạt, tản mát một loại uy áp cuồn cuộn không ngừng.
Bạch Húc tế ra Kim Minh Đỉnh. Pháp bảo này từ sau Thương Lan bí cảnh đã được Huyền Thượng chân nhân truyền cho hắn, sau đó lại bị hắn trực tiếp luyện hóa, uy lực tăng gấp bội, còn có thể theo thực lực tăng lên của Bạch Húc mà gia tăng lực phòng ngự.
Bạch Húc ôm lấy Dạ Vô Thương nhanh chóng phóng về phía trận pháp. Mặt biển phẳng lặng đột nhiên sôi trào lên, tựa như nồi nước đang đun, chờ nó sôi trào đến mức nhất định, đột nhiên bạo khởi từng cây cột nước, thẳng tắp đâm về hướng Kim Minh Đỉnh.
Cũng may Kim Minh Đỉnh lực phòng ngự xác thật vượt qua được thử thách, gần như chỉ hơi chấn động một chút liền khôi phục lại bình tĩnh. Bạch Húc bắt lấy khe hở này, gia tốc vượt lên phía trước. Trong nháy mắt khi vọt vào vòng sáng kia, hắn liền cảm thấy thân thể nặng trịch, như trụy ngàn cân, không thể không thu pháp bảo rơi xuống mặt đất.
Ngay khi bọn họ vừa rơi xuống, trận pháp trên mặt đất phát ra kim quang chói mắt, hiện lên một cột sáng xuyên thẳng tới trời cao, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng rồng ngâm. đây mới chân chính là Thăng Long Môn.
Chờ đến lúc cột sáng tan biến, trong trận pháp đã không còn thân ảnh của hai người.
Bạch Húc bọn họ hiện tại đang ở trong một trạng thái không trọng lực phi thường kỳ diệu. Đường hầm thời không cũng không có cảnh quan gì kỳ lạ, chỉ là một mảnh hắc ám dày đặc đến mức làm người cảm thấy cực kỳ áp lực, tầm nhìn không quá 1 mét, quả thật giống như mình bị vứt bỏ ở giữa mênh mang của vũ trụ vậy.
Hơn nữa bởi vì bên trong cái gì cũng không có, hệt như là bị phong bế ngũ cảm, thậm chí còn không cảm giác được thời gian đang trôi. Nếu không phải hắn còn nắm tay Dạ Vô Thương, e là thật sự sẽ dần dần mất đi dục vọng cầu sinh, bị lạc vào trong kẽ hở thời không. Điều này đối với những tu sĩ ý chí không kiên định mà nói mới là vết đao trí mạng nhất.
Không biết đã qua bao lâu, hắc ám hỗn độn trước mắt dần dần biến mất, phía trước xuất hiện một điểm sáng. Bạch Húc kéo theo Dạ Vô Thương gia tốc phóng tới nơi đó. Một trận ánh sáng loá mắt chiếu rọi, hai người đã đặt chân lên mặt đất, ngũ cảm đã mất một lần nữa trở về. Bạch Húc sắc mặt hơi tái nhợt, Dạ Vô Thương ngược lại khá hơn một chút.
Chẳng qua Bạch Húc rốt cuộc cũng là Kim Đan tu sĩ, thân thể cùng tinh thần đều vô cùng cường hãn, thực nhanh đã khôi phục lại. Hắn cẩn thận đánh giá bốn phía một chút, nơi này là một mảnh rừng rậm che kín trời. Dựa theo toạ độ giả thiết ban đầu của bọn họ, đây hẳn chính là Hạo Thiên tiểu thế giới thuộc Hạ Tam Thiên thế giới.
Ở chỗ này hắn không khỏi lại muốn cảm khái một chút năng lực tự bổ toàn cường đại của thế giới này.
Hạ Tam Thiên thế giới nhiều như lông trâu, không có khả năng mỗi một tiểu thế giới đều có tên. Trong 《 Tiên Đồ Lộ Dao Dao 》 cũng chỉ là Thỏ Lưu Manh muốn an bài cho vai chính một kỳ ngộ, mới tùy tiện bịa ra một cái Hạo Thiên tiểu thế giới. Cơ mà khi bọn hắn tiến vào Thăng Long Môn, lại nhìn đến trong trận pháp lơ lửng nhiều địa danh đến như vậy, Thiên Đạo thật sự đem chúng nó đều tự động bổ toàn hết.
Lại lần nữa cảm thán một tiếng, sau đó Bạch Húc nhanh chóng thu liễm tâm tư, từ trong nhẫn trữ vật lấy ra hai cái vòng cổ, giúp Dạ Vô Thương đeo một cái, một cái khác tự đeo lên cổ mình.
Đây là pháp bảo che giấu tu vi tìm được ở trong cái sơn động lần trước, cũng chính là một trong những vũ khí sắc bén giúp vai chính giả heo ăn thịt hổ để tán gái.
Hơn nữa bọn họ tu vi quá cao, khí thế trên người quá mức cường hãn, có thể sẽ phá hỏng sự cân bằng của thế giới này, cho nên cần thiết phải che lấp hơi thở của chính mình. Hiện tại một người biến thành Trúc Cơ sơ kỳ, một người biến thành Luyện Khí tầng bảy, cũng chỉ cần tu vi như thế, tại Hạo Thiên tiểu thế giới này coi như có thể quét ngang rồi.
Dạ Vô Thương sờ sờ chiếc vòng màu lam trên cổ, lại nhìn cái có cùng kiểu dáng với y trên người Bạch Húc, trong lòng đột nhiên nhen nhóm lên một cỗ vui sướng. Dưới tình huống chưa dám trực tiếp nói cho Bạch Húc, y hiện tại chỉ có thể thông qua loại thủ đoạn bí ẩn này để cho thấy một chút quyền sở hữu của mình, chẳng sợ đối với Bạch Húc mà nói điều này vốn chẳng tính là chuyện gì.
Bạch Húc làm một cái phép che giấu đi tướng mạo cực kỳ xuất chúng của hai người, làm cho bọn họ thoạt nhìn chỉ là tương đối thanh tú thôi, sau đó ngự kiếm bay đến thành trấn lớn nhất, tới ngoài thành liền đổi sang đi bộ. Rốt cuộc tại loại tiểu thế giới này tu sĩ có rất ít, phải tận lực điệu thấp.
Bước vào Tân Lam thành đầy phồn hoa, Bạch Húc có loại cảm giác trở lại Bắc Kinh cũ. Tuy rằng không có đủ linh khí, nhưng kiến trúc nhìn qua đều rất rộng lớn, không chút nào thua kém so với Trung Tam Thiên thế giới.
Dựa vào ngũ cảm hơn người của tu sĩ, hai người thực mau từ trong những lời đồn đãi phường thị lọc ra được những tin tức cần thiết.
Đất nước lớn nhất tại nơi này chính là Tân Lam Quốc, bọn họ hiện tại đang ở thủ đô.
Hoàng đế Tân Lam Quốc tuy rằng chẳng phải minh quân gì, nhưng chỉ gìn giữ cái đã có thì cũng dư dả, cho nên Tân Lam thành mới phồn hoa như vậy. Ở dưới hoàn cảnh an nhàn thế này, những án kiện tử vong ác tính đó khiến cho dân chúng sợ hãi, toàn bộ thành trấn đều là lòng người hoảng sợ, đường phố nhìn qua có chút tiêu điều, chỉ có linh tinh mấy gánh hàng rong nhỏ còn bày quán.
Triều đình đã từng ra sức điều tra, đáng tiếc ngay cả cái bóng của kẻ phạm tội cũng chưa nhìn thấy, phái bộ khoái đi cũng chết thảm toàn bộ. Làm hoàng đế, đương nhiên là biết đến tồn tại của tu sĩ, cho nên suốt đêm phái người đi mời tu sĩ. Nhưng liên tiếp ba vị tu sĩ Luyện Khí tầng chín đều bị tàn sát sạch sẽ, hệt như đang thị uy đối với bọn họ.
Không có biện pháp, ở tiểu thế giới thật sự tìm không thấy ai có tu vi cao hơn, cho nên chỉ có thể đem nhiệm vụ này dán lên Thông Thiên bảng, hy vọng thượng giới có thể phái tu sĩ cấp cao tiến đến trừ ma.
Bạch Húc cùng Dạ Vô Thương ở trên phố chậm rì rì bước tới, bọn họ căn bản không có dự định tiến cung. Từ xưa đến nay giữa tu sĩ và hoàng thất không thể quá mức thân mật, hơn nữa cái chết của ba vị tu sĩ đều quá mức kỳ quặc.
Ở tiểu thế giới này tu sĩ tu vi sẽ không chênh lệch quá cao, mấy tình huống lấy thế áp người lệch hẳn về một phía cực kỳ ít thấy. Nhưng ba người kia lại đều chết oan chết uổng, làm người không thể không hoài nghi tin tức của bọn họ phải chăng đã bị tiết lộ, trúng mai phục mới phải trở thành oan hồn dưới đao của người khác. Cho nên hai người chỉ tùy tiện tìm một cái tửu lâu để ở.
Bạch Húc vốn dĩ muốn dụ dỗ tiểu nhị dụ nói ra sự tình, nhưng khi nhắc đến những cái án giết người đó, tiểu nhị lại y như thấy quỷ, thét chói tai chạy mất, ngay cả tiền boa cũng không cần, liên tiếp hô ba người đều là giống nhau, Bạch Húc bất đắc dĩ chỉ có thể từ bỏ.
Xem ra ma đầu kia ở trong lòng bá tánh đã xây dựng ảnh hưởng rất nặng rồi.
Bạch Húc có chút bất đắc dĩ nhìn về phía Dạ Vô Thương, "Làm sao bây giờ Tiểu Dạ? Ngươi có sáng kiến gì không?"
Dạ Vô Thương vẻ mặt bình tĩnh chia nhỏ thức ăn cho hắn, tựa hồ hoàn toàn không thèm để ý khốn cục trước mắt, thậm chí còn tâm tình cực tốt cười một cái với Bạch Húc, "Sư huynh, chuyện này để sau hẵng tính. Ta nghe nói đêm mai là hội đèn lồng nguyên tiêu, đến lúc đó hẳn là sẽ có rất nhiều người, cùng đi nhìn xem được chứ?"
Hội đèn lồng nguyên tiêu?
Bạch Húc có chút ngẩn ngơ, rời đi từ thế kỷ 21, hắn sớm đã không còn nhớ rõ tết Nguyên Tiêu. Dù sao đối với tu sĩ mà nói, tốc độ chảy của thời gian quá nhanh, nếu mỗi năm đều phải ăn tết nhất định sẽ rất phiền. Không nghĩ tới tiểu thế giới này vẫn còn giữ lại những truyền thống tập tục đó.
Ăn tết ở hiện đại so với nơi này khẳng định không giống nhau, cho nên Bạch Húc cũng bị khơi mào hứng thú. Hơn nữa ý của hắn cũng giống như trong lời nói, khi đó người tương đối nhiều, sẽ là thời cơ tốt để ma tu xuống tay, bọn họ có thể dĩ dật đãi lao*.
*Dĩ dật đãi lao: dật: an nhàn, lao: mệt nhọc. Ý chỉ trong chiến tranh chuẩn bị đầy đủ, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ đến kẻ địch đang mệt mỏi đánh tới thì đón đầu tấn công.
Cho nên bọn họ cũng không hề sốt ruột tra xét, chỉ lẳng lặng chờ ở khách điếm. Thẳng đến chạng vạng ngày hôm sau, Bạch Húc mới lôi kéo Dạ Vô Thương ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa, ánh mắt Bạch Húc không khỏi sáng bừng, đường phố ban đầu vốn tiêu điều nay sớm đã đắm chìm trong biển đèn lung linh, vẻ tối tăm mấy ngày gần đây cũng bị xua tan vài phần.
Cho nên nói nhân loại quả nhiên là quần cư, người một khi trở nên đông đúc, những thứ nguy hiểm tiềm tàng này nọ đều có vẻ không đến mức khủng bố như vậy nữa.
Bạch Húc nhắm mắt lại, thả thần thức ra bên ngoài, tinh tế dò xét một phen. Bởi vì tu vi của hắn ở chỗ này là tuyệt đối nghiền áp, cho nên cứ việc bao trùm toàn bộ Tân Lam quốc mà không hề kinh động tới bất luận kẻ nào. Nhưng cuối cùng lại không thu hoạch được gì, chẳng có chút bóng dáng nào của ma tu.
Hắn hơi nghi hoặc nhíu mày. Cảnh tượng náo nhiệt như thế này, xác thật là thời cơ tốt để xuống tay, thiếu một hai người cũng rất khó bị phát hiện. Nhưng vì sao lại không có? Chẳng lẽ ma tu đã nghe được phong thanh gì rồi chạy trốn?
Cơ mà như vậy lại càng không có khả năng a!
Bọn họ đi đến nơi này chưa nói cho bất cứ ai biết, thậm chí vì để không rút dây động rừng nên không hề tiến cung. Như vậy cũng chỉ có thể quy kết vì ma tu kia là tùy thời hành động đi. Dù sao chỉ cần gã dám lộ diện, Bạch Húc có thể ngay lập tức giết chết gã.
Danh Sách Chương: