• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon
Đồng tử Bạch Húc đột nhiên co rụt lại. Hắn thấy Quách Tự lấy ra từ trong lòng ngực một lá cờ đỏ rực như máu, chỉ lớn chưa bằng hai bàn tay, quả là nhỏ nhắn xinh xắn. Nhưng trên bề mặt nó lại không ngừng tản ra khí tức âm hàn cực độ khiến Bạch Húc cũng khó có thể ức chế mà bắt đầu phát run, tựa như bị một thứ tồn tại khủng bố nào đó theo dõi vậy.
Quách Tự chỉ nhẹ nhàng lay động, trước mắt hắn liền tối sầm lại, nháy mắt tiếp theo đã xuất hiện ở trong một không gian phong bế đen kịt, trên cánh mũi mấp máy toàn một mùi máu tươi nồng đậm, phảng phất như hắn ngay lúc này đang ngâm mình trong một cái bể máu, mùi tanh hôi mãnh liệt gay mũi làm hắn sặc ra nước mắt sinh lý.
Bạch Húc nắm Ánh Tuyết kiếm trong tay, nương theo ánh sáng mỏng manh phát ra từ trên thân kiếm nhìn ra xung quanh toàn là một mảnh hư vô tối tăm, nhưng lờ mờ tựa hồ không ngừng có bóng người màu trắng lướt qua. Bạch Húc nháy mắt nhớ tới mấy cái phim kinh dị 《 The Ring 》 hay 《 Sadako 》 hắn từng xem trước đó, lông trên người đều dựng ngược cả lên.
Lúc này hắn quả thực hận chết trí nhớ của chính mình. Vì sao lại phải nhỡ kỹ mấy cái chi tiết đáng chết đó rõ ràng đến như vậy!
Đôi tay cầm kiếm của hắn bắt đầu khó ức chế nổi mà run rẩy, nhưng một chút cũng không tài nào xua tan được nỗi sợ hãi này. Ở trong một không gian hoàn toàn yên tĩnh hắc ám như vậy, cho dù chỉ là một thanh âm cực nhỏ cũng sẽ bị phóng đại lên vô hạn. Cho nên khi hắn nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống đất từng giọt từng giọt, não đã đơ đến mức tận cùng. Cố tình cái loại thanh âm này lại cứ chợt xa chợt gần, căn bản tìm không được là từ đâu phát ra.
Mùi màu tươi ngày càng nùng liệt huân đến mức Bạch Húc đầu choáng váng não trướng, gần như sắp ngất ra tại chỗ. Hắn lúc này mới nhận thấy được chuyện không đúng, lúc trước mùi hương nồng đậm đó giống như là phiêu đãng ở không trung, bây giờ lại tựa như thực chất, có vẻ là trực tiếp phát ra từ trên người hắn ấy!
Hắn gần như cứng đờ cúi đầu xuống, không biết máu từ nơi nào chảy ra dần dần hội tụ dưới chân hắn, thậm chí đã ngập đến bàn chân, giày trắng như tuyết bị màu đỏ sậm thấm vào nhìn qua thật là chật vật.
Loại mùi tanh này ngày càng nồng, Bạch Húc vừa hơi nhấc chân, từ lòng bàn chân kéo ra tơ máu thật dài, dính liền trên mặt đất, mười phần ghê tởm lại kinh tủng, hiển nhiên tuyệt đối không phải máu tươi, nếu không thì không thể nào lại sền sệt như thế được.
Trái tim Bạch Húc mỗi lúc lại càng thêm kịch liệt nảy lên, hắn thậm chí hoài nghi chính mình sẽ sống sờ sờ bị hù chết ở chỗ này. Hiện tại trừ bỏ tiếng nước nhỏ giọt, còn nhiều thêm một loại khác nữa, chính là tiếng bước chân mỏng manh lại rõ ràng.
Từng bước một, tựa hồ đang tiến gần về phía hắn. Chẳng qua Bạch Húc lại cái gì cũng không nhìn thấy.
Bất kể hắn nhìn sang hướng nào đi chăng nữa thì cũng chỉ thấy toàn là một mảnh tối om đầy áp lực, phảng phất như ác quỷ đáng sợ nào đó đang ngủ đông, ở nơi tối tăm nhìn trộm hắn, chờ hắn lộ ra nhược điểm sau đó nhe ra răng nanh sắc bén xé nát hắn thành trăm ngàn mảnh!
Hắn tận lực thả nhẹ hô hấp, cẩn thận phán đoán nơi phát ra âm thanh kia. Nhưng mà dần dần, thanh âm kia ngày càng hỗn tạp, tựa hồ có rất nhiều người đang đồng thời đi tới, tiếng bước chân càng ngày càng gần nhưng trước mắt hắn vẫn là một mảnh tối tăm hỗn độn.
Đột nhiên, một đôi vợ chồng trẻ tuổi xuất hiện, là cha mẹ Bạch Húc. Hai người đứng trước mặt hắn, mỉm cười nhìn hắn, tựa hồ vươn tay muốn xoa lên đỉnh đầu hắn. Nhưng ngay sau đó trên người bọn họ phun ra một lượng lớn máu tươi, bụng thủng một cái hốc lớn, bên trong dạ dày và ruột đều có thể thấy được rõ ràng, trên đầu cũng trát đầy vụn pha lê nhỏ, nghiễm nhiên chính là bộ dạng lúc xảy ra tai nạn xe cộ khi ấy.
Máu tươi không ngừng trào ra bao phủ toàn bộ cái trán cùng nửa khuôn mặt của bọn họ, một con mắt khác thậm chí đã rách nát, bị một sợi dây mạch treo lủng lẳng trên hốc mắt, bàn tay bọn họ vươn ra dần chuyển thành trảo, móng tay đen dài cách chóp mũi Bạch Húc chỉ còn chưa tới một lóng tay.
"Húc Nhi sao lại không trở về nhà vậy? Chúng ta đợi con đã lâu, con chẳng ngoan gì cả, ngốc tại nơi này rồi không muốn rời đi nữa sao?" Móng tay bén nhọn của mẹ Bạch đã vuốt ve lên khuôn mặt Bạch Húc. Cảm giác hơi đau đớn kia làm da dẻ khắp người Bạch Húc dường như nổ tung, cả người đều bắt đầu khó có thể ức chế mà run rẩy. Rõ ràng liều mạng nói với chính mình nên chạy trốn nên đánh trả, nhưng mà hắn lại không tài nào nhấc nổi chân lên, cứ như là bị một cây đinh đóng chặt tại chỗ.
"Hử? Vì sao không trở về nhà? Mày không cần chúng ta à? Mày muốn vứt bỏ chúng ta hả? Sao mày dám! Nếu biết thế này, tao đây tình nguyện cho mày lúc ấy chết luôn trong bụng tao!" Mặt mẹ Bạch trở nên càng dữ tợn, ngón tay hung hăng cào xuống phía dưới. Bạch Húc đột nhiên nhắm mắt lại, thở từng ngụm từng ngụm phì phò, lại hoàn toàn không có cảm giác chân thực nào, tựa như chỉ là bị gió nhẹ nhàng thổi qua mà thôi.
Bạch Húc thật cẩn thận mở mắt ra, trước mặt sớm đã không còn thân ảnh đáng sợ kia nữa. Hắn không khỏi hoài nghi vừa rồi chẳng lẽ là do hắn ảo giác, chỉ có mồ hôi lạnh không ngừng rịn ra nhắc nhở cho hắn nhớ tới loại cảm giác khủng bố cực độ ban nãy.
Nhưng ở góc độ mà hắn không nhìn tới, tất cả miệng vết thương trên người hắn đều quanh quẩn nhè nhẹ từng đợt từng đợt sương khói màu đen. Chúng tựa như vô số con rắn nhỏ linh động tìm kiếm một cánh cửa đột phá rồi nỗ lực chui vào, lại không gây ra bất cứ đau đớn hay sự chú ý nào.
Trải qua chuyện vừa rồi, Bạch Húc đã rõ ràng tình cảnh của hắn lúc này. Bất kể là cha mẹ hay là vụ tai nạn xe cộ năm đó, hắn chưa bao giờ kể cho bất cứ ai ở nơi này. Nói cách khác, mấy cảnh tượng kia căn bản là đến từ chính hắn, là nỗi sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng hắn, chỉ là được tái hiện lại và bị phóng đại lên vô hạn.
Nơi này, chính là tâm ma của hắn.
Bạch Húc không biết cái cờ nhỏ kia làm cách nào để câu ra tâm ma của hắn, nhưng mà hắn hiểu rõ hắn cần phải làm những gì, nếu không vô cùng có khả năng bị vây khốn ở chỗ này, vĩnh viễn ra không được!
Hắn cắn chặt răng, cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại, liên tục mặc niệm thanh tâm chú, đồng thời không ngừng nhắc nhở chính mình sự thật rằng cha mẹ đã chết, tất cả những gì diễn ra ở nơi này chỉ là giả......
Chỉ là giả thôi......
Chậm rãi, Bạch Húc bình tĩnh lại. Hắn không biết đã bao lâu, hình như đã qua vài canh giờ, lại chỉ như là một cái chớp mắt. Sương mù dày đặc bên người hắn không ngừng quay cuồng, giống như có kẻ nào đang xuyên qua đó đi về phía hắn.
Theo sương mù chậm rãi tản sang hai bên, một khuôn mặt già nua dần dần hiển lộ, "Sư tôn?" Bạch Húc ngạc nhiên trong giây lát. Huyền Thượng chân nhân xuất hiện thực sự đã nằm ngoài dự đoán của hắn.
"Húc Nhi à, ngươi bây giờ trở nên lợi hại như vậy, vi sư rất là vui mừng!" Huyền Thượng chân nhân vuốt vuốt chòm râu tuyết trắng của mình, cười tủm tỉm đầy thân thiết. Nhưng chỉ nháy mắt sau đó đã thay đổi sắc mặt, "Bất quá Bạch Long Phủ là chuyện như thế nào vậy? Hay là nói có cha mẹ thân sinh rồi, ngươi phải ngay lập tức vứt bỏ sư tôn ta đây? Đúng là khi sư diệt tổ, thật sự bất hiếu!"
"Sư tôn, ta......" Bạch Húc sốt ruột muốn biện giải, nhưng còn chưa kịp há mồm đã bị kiếm khí bức người nghênh diện mà đến đẩy lùi về phía sau một bước, nhưng lại không thể rời khỏi được phạm vi công kích kia. Chẳng qua là vẫn giống hệt như lúc trước, không có bất cứ cảm giác thực chất nào cả, hắn trơ mắt nhìn thanh kiếm đó đâm vào lại rút ra từ trong thân thể hắn, thật giống như đang xem một bộ phim điện ảnh hoang đường quỷ dị, chỉ là nhân vật chính lại là chính hắn mà thôi.
Gương mặt Huyền Thượng chân nhân dần dần hư hóa, sau đó lại biến thành Bạch Uyên, Kim Linh Nhi, thậm chí Dạ Vô Thương......
Bạch Húc cảm thấy mình quả thực sắp điên rồi, một đám người đã từng rất quen thuộc đều bày ra một bộ hận không thể ăn tươi nuốt sống hắn. Cố tình tất cả đều không động được tới hắn, thật giống như hắn chỉ là một mạt cô hồn vậy, tùy ý để mặc cho bọn họ xuyên qua thân thể mình, chỉ mỗi hắn là khác biệt, chỉ mỗi hắn bị vứt bỏ, chỉ mỗi hắn......
Bạch Húc dần dần từ bỏ chống cự, tinh thần từ từ sa sút, hoàn toàn không hề ý thức được trạng thái bất thường của chính mình lúc này. Nếu là ngày thường, hắn tuyệt đối không thể mới thế đã chịu thua, thậm chí mặc người xâu xé. Khói đen trên tất cả miệng vết thương trên người hắn đã ngưng hóa thành chất lỏng màu đen, chậm rãi chảy xuống.
Thực hiển nhiên, tâm trí hắn bị ảnh hưởng, hơn nữa lại là ảnh hưởng trực tiếp từ nội bộ.
Quách Tự thấy một màn như vậy, hơi nhướng mày, lộ ra một tia thần sắc ngoài ý muốn, "Hả? Mới vậy đã không chịu được? Xem ra Đại sư huynh Thiên Hoa Tông chúng ta chẳng qua cũng chỉ có thế. Các con, đi thôi, ăn một bữa cho no nê!"
Tiếng nói vừa dứt, sương đen nồng đậm nháy mắt lui tán, từ trong đó lộ ra một khuôn mặt quỷ dữ tợn đáng sợ. Bọn chúng hoặc là bị người hãm hại, sau khi chết oán khí quá nặng du đãng nhân gian rồi bị bắt tới, hoặc là thiên tư xuất chúng, bị chuyên môn luyện chế đưa vào, hoặc là do bị cực âm chi khí kia hấp dẫn mà đến, từ đủ loại con đường cuối cùng tụ tập lại với nhau, hình thành nên Vạn Quỷ Phiên này.
Mấy chục vạn tiểu quỷ cắn xé lẫn nhau chỉ giữ lại còn có một vạn mới bảo trì được sự cân bằng, bên trong bao hàm tất cả mọi cảm xúc mặt trái nhất trên thế giới cùng ác ý, phẫn nộ, bi thương, tuyệt vọng, thống khổ, tham lam......
Phàm nhân chỉ cần bị dính lên một chút thì sẽ bị mê tâm trí, hoàn toàn điên cuồng, huống chi là Bạch Húc bị hoàn toàn đầu nhập vào trong đó như vậy! Hắn hiện tại tương đương với đang chống chọi lại mười vạn con ác quỷ. Chúng nó sẽ bắt nỗi sợ lớn nhất trong lòng hoặc là thứ mong muốn nhất để dụ dỗ, uy hiếp thậm chí đe dọa hắn. Chỉ cần hắn lộ ra một tia yếu ớt thì ngay lập tức sẽ bị chúng nó xâm nhập hoàn toàn, liền hồn dẫn người, cắn nuốt hầu như không còn.
Mà trên người mang thương giống như Bạch Húc lại càng tốt, chỉ cần nhân lúc hắn không chú ý là có thể dễ dàng xâm nhập thân thể hắn thậm chí là thần thức, đào ra tâm ma hắn, lại biến ảo thành thứ mà hắn sợ hãi nhất. Dù cho có là người ý chí kiên định đến đâu, một khi bị tâm của chính mình ảnh hưởng thì cuối cùng đều sẽ trở thành chất dinh dưỡng cho bọn chúng.
Tất cả lệ quỷ đều bồi hồi trong phạm vi cách Bạch Húc 1 mét, lại không dám tiến thêm một chút mảy may. Bản năng xu lợi tị hại giúp chúng nó có thể cảm nhận được trên người kẻ này có thứ có thể hoàn toàn hủy diệt chúng.
Bởi vì số lượng quỷ hồn quá nhiều, toàn bộ đều liều mạng chen về phía trước, lại sinh sôi ngừng lại trong cái phạm vi cố định kia, không ngừng chen lấn xô đẩy. Khe hở giữa chúng ngày càng nhỏ, thậm chí đã hoàn toàn dán lại với nhau, tất cả khuôn mặt đều bị chèn ép đến biến dạng, từ xa nhìn lại giống hệt như đem vô số cục bột màu sắc khác nhau toàn bộ nhét vào trong một cái túi, bị đè ép méo mó, nhìn vừa quỷ dị lại vừa buồn cười.
Rốt cuộc, có một con tiểu quỷ không nhịn nổi nữa, đồ ăn trước mặt làm nó thèm thuồng đến điên đảo thần hồn. Nó run run rẩy rẩy vươn cái tay đáng sợ ra, tiến được một đoạn lại không dấu vết mà lùi về một đoạn ngắn, tựa như đứa trẻ con ăn vụng, cứ như vậy thật cẩn thận, thật cẩn thận tiếp cận.
Thật vất vả chạm vào, sinh khí nồng đậm trên người kẻ sống nháy mắt thông qua đầu ngón tay truyền đến, cái gì sợ hãi cái gì uy hiếp toàn bộ không rảnh lo nữa, hét lên một tiếng đột ngột lao tới.
Hành động của nó tựa như mở ra một cái chốt, các quỷ hồn khác sau khi nhìn thấy vậy, nháy mắt bạo động, toàn bộ vọt lên, tầng tầng lớp lớp, giống như lòng trắng trứng gà nửa trong suốt thật lớn, không ngừng vặn vẹo hình thành các loại tạo hình.
Nháy mắt sau đó, một ngọn lửa cực nóng bùng lên cao, màu đỏ rực rỡ nháy mắt bao vây lấy toàn bộ hồn thể, nhìn thân ảnh bọn chúng ở trong ngọn lửa giãy giụa vặn vẹo, cuối cùng tiêu vong.
Hồn thể bị hủy, đặc biệt lại là do loại lửa có thể coi là Thần cấp này đủ để cho bọn chúng bị huỷ diệt hoàn toàn, không vào lục đạo không vào luân hồi, mọi dấu vết tồn tại toàn bộ bị hủy diệt, ngay cả tro cũng không để thừa.
"Xin lỗi, quấy rầy ngươi ngủ đông," Bạch Húc chậm rãi mở mắt ra, trong mắt một mảnh thanh minh, thân hình bị quỷ hồn chạm vào còn dư lại âm hàn cũng được ngọn lửa ôn nhu ôm lấy, lại không hề làm hắn bỏng rát mảy may mà giống như phủ thêm cho hắn một tấm sa mỏng đỏ đậm.
"Tâm chí không kiên, làm ác quỷ sở xâm, chủ quan!" Thanh âm Phượng Diễm trực tiếp ở vang lên trong đầu hắn, vốn đã uy nghiêm mười phần, nay lại có thêm ba phần tức giận trách cứ khiến Bạch Húc càng chột dạ.
Trời biết ngay khi hắn hiểu ra đó chỉ là tâm ma, kỳ thật đã nhẹ nhàng thở phào. Trải qua ảo cảnh siêu cường ở Ngọc Lâm Phong lúc trước, hắn đối với nội tâm của chính mình cũng nhìn nhận càng thêm thấu triệt. Nếu không phải những thứ sương mù màu đen đó chui qua miệng vết thương trực tiếp xâm nhập vào thân thể hắn, tiến tới ảnh hưởng thần chí hắn, hắn căn bản sẽ không dễ dàng lầm lạc như vậy.
Cho nên hắn giả vờ không địch lại, hấp dẫn hết toàn bộ hồn thể chung quanh lại đây, định một kích lấy mạng. Nhưng Phượng Diễm lại xuất phát từ lo lắng dành cho hắn rồi chủ động ra tay, điều này làm cho hắn vừa lo lắng vừa cảm kích. Lo lắng Phượng Diễm còn chưa hoàn toàn khôi phục sinh cơ đã phải vì hắn mà sử dụng thần hoả bản mạng của chính mình, sẽ không đối hắn bất lợi, cảm kích Phượng Diễm cho dù ngủ đông cũng không quên phân ra thần thức để chú ý hắn.
Cũng may Phượng Diễm là linh thú hỏa hệ, cũng có thần hoả chí dương tồn tại trên thế gian, vừa lúc là vật khắc tinh của mấy thứ âm uế này. Uy hiếp từ thiên địch làm chúng nó không dám vọng động, nhưng sau khi chết đã không còn lý trí, rốt cuộc bản năng vẫn chiếm thượng phong.
"Ta đã rõ, là ta chủ quan, phiền toái ngươi dùng ngọn lửa bản mạng giúp ta thoát vây, nghĩ đến lại hao phí không ít lực lượng, thời gian ngủ đông nói vậy lại dài hơn. Ta thực xin lỗi. Sau khi ra ngoài nhất định sẽ tìm cho ngươi đủ bảo vật giúp ngươi nhanh chóng khôi phục. Kế tiếp liền giao cho ta đi."
Bạch Húc thanh âm nhẹ nhàng nhợt nhạt, giống như là đang thăm hỏi bạn cũ nhiều năm không gặp, không hề có chút bất an hay kinh hoàng khi phải đối mặt với loại khốn cảnh này. Sau khi xác nhận hắn không có vấn đề gì, Phượng Diễm mới nhẹ nhàng "Hừ" một tiếng, rồi lại không một tiếng động.
Hắn vốn là sống lại không lâu, ở trong đan điền Bạch Húc ngủ đông chờ đến khi hoàn toàn khôi phục sinh cơ. Lần này nếu không phải cảm nhận được uy hiếp cực đại, hắn mới không thèm tự chủ trương mà chạy ra đâu!
Chẳng qua cho dù ngạo kiều không muốn thừa nhận, Phượng Diễm vẫn cực kỳ tri kỷ mà ở trên người Bạch Húc lưu lại mồi lửa, bảo đảm hắn sẽ không tiếp tục bị mấy thứ này quấy nhiễu rồi mới hoàn toàn lâm vào ngủ say.
Tác giả có lời muốn nói:
Phượng Diễm: Ta vừa lên sân đã ngủ rồi, đến khi nào mới cho ta thêm suất diễn?
Tác giả ngốc: Ngươi mới vừa sống không bao lâu, ngủ nhiều sẽ không tốt đâu nhỉ?
Phượng Diễm: Khinh thường ta sao? Có tin ta đồ mười hai tòa thành cho ngươi xem hay không?
Tác giả ngốc: Đừng đừng đừng, thêm, nhất định thêm. Tới, người đâu, cho thêm cái đùi gà!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK