Edit: Tagoon
Rời khỏi không gian khiến y hít thở không thông kia, Dạ Vô Thương thật sâu hít vào một hơi, sờ lên trên ngực đã vững vàng trở lại rồi thì thầm, "Nếu ta chỉ nhìn mặt thì sao có thể yêu được sư huynh. Mỗi một ánh mắt nụ cười của sư huynh há lại để cho kẻ khác tùy ý bắt chước."
Kỳ thật trừ bỏ lúc ban đầu trầm mê với sự chủ động của Bạch Húc, Dạ Vô Thương rất nhanh đã bình tĩnh lại. Y hiểu rõ tính tình của Bạch Húc, một người thẹn thùng hàm súc như vậy dù thế nào cũng sẽ không làm ra chuyện to gan đến thế. Hơn nữa một khi đã yêu ai đó đến tận xương tuỷ, rất dễ dàng là có thể nhìn ra bất đồng về linh hồn từ bộ túi da tương tự kia, cho dù hai người có giống nhau như đúc thì đây cũng không phải sư huynh của y.
Không phải là sư huynh nơi chốn suy xét cho y.
Không phải là sư huynh sẽ đẩy y ra trong lúc nguy hiểm.
Không phải là sư huynh cho rằng tất cả mọi thứ tốt đều nên thuộc về y.
Không phải là sư huynh chỉ vì y mà đến.
Cho dù giống đến đâu, chỉ cần không phải hắn thì không được.
Dạ Vô Thương nhẹ nhàng nở nụ cười, đáy mắt lấp lánh như ánh sao, lại lập loè vẻ khát máu. Y có chút...... Gấp không chờ nổi muốn nhìn thấy sư huynh rồi, vì vậy mấy thứ đồ nhàm chán này vẫn nên phá sớm một chút là tốt nhất, không thì sẽ phiền lòng lắm.
Y triệu hồi Đọa Thiên, vận chuyển toàn bộ mười thành linh lực trong cơ thể, quát khẽ, "Phá!" Trong nháy mắt, vô số sấm sét từ trên trời giáng xuống, thẳng tắp bổ lên mặt đất từng đạo nối tiếp nhau, từ xa nhìn lại giống như là trời phạt, toàn bộ không gian đều bị xé rách.
Sấm sét bạo ngược kia mỗi khi rơi xuống nơi nào liền đem chỗ không gian nơi đó xé mở ra một vết rách, cuối cùng nối thành một mảnh. Toàn bộ cảnh trí tươi đẹp chung quanh dưới lực lượng khủng bố vặn vẹo tan biến chỉ còn lại có một mảnh hư vô hỗn độn.
Sau đó Dạ Vô Thương liền cảm thấy hoa mắt, chờ khi phục hồi tinh thần lại thì y cũng đã đứng ở bên ngoài cái sơn động kia.
Ngoài động trên mặt đất vẫn vắng tanh, xem ra còn chưa có ai ra tới. Dạ Vô Thương cực kỳ sâu xa liếc mắt nhìn quét qua hư không, sau đó liền nhấc chân đi đến bên một tàng cây đả tọa điều tức. Từ góc độ này của y vừa vặn có thể là người đầu tiên phát hiện thân ảnh Bạch Húc.
Nơi bị y liếc qua chính là phân thân hư lập của mấy tôn đại năng. Bởi vì quy tắc hạn chế khiến bọn họ không thể hiện thân nên đành chỉ đưa phân thân tới chỗ này, đánh giá khắp nơi tư chất và tiềm lực của tiểu bối.
Một mỹ phụ tóc mây che miệng khẽ cười nói, "Chưa đến một khắc đã phá trận pháp, quả thật là tư chất không tồi. Nhưng thủ đoạn như vậy lại hơi thô bạo, bản tôn đúng là lần đầu nhìn thấy cách phá trận kiểu này."
Nàng giơ tay vuốt lên đuôi tóc của mình, nhìn về phía một nam tử đầu bạc đứng bên cạnh trêu chọc nói, "Mạc đạo hữu, tiểu tử này là của Thiên Hoa Tông các ngươi đúng không? Một tên nhóc chưa qua mười tám đã leo lên đến Nguyên Anh hậu kỳ, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên."
Nam tử đầu bạc kia tên Mạc Huyền, là thái thượng trưởng lão lánh đời không ra của Thiên Hoa Tông, xưa nay vẫn luôn bế quan ở bên trong tông môn. Lần này vừa lúc lão xuất quan nên mới thuận tiện tới đây chỉ đạo đại bỉ lần này. Ánh mắt lão vừa quét lên người Dạ Vô Thương xong liền xẹt qua một tia kinh ngạc, mang theo hàn quang lạnh thấu xương, lãnh đạm nói, "Đệ tử của Thiên Hoa Tông ta, liền không nhọc đến Thanh Hoa đạo hữu lo lắng."
Thái độ lãnh đạm của lão làm Vân Thanh Hoa cực kỳ không vui, nhưng lại bận nỗi thực lực không bằng người ta, trong khoảng thời gian ngắn cũng không dám phát giận, chỉ có thể mạnh mẽ chuyển dời tầm mắt, chú ý tới các đệ tử khác đang bị nhốt trong ảo cảnh.
Mạc Huyền một lần nữa đặt ánh mắt lên người Dạ Vô Thương, từ khuôn mặt nghiêm khắc xưa nay hiện lên nghi hoặc rõ ràng, mày càng nhăn càng chặt. Tên đệ tử này khiến lão cảm thấy thực không đúng, ở trên người y có một loại mâu thuẫn phi thường mãnh liệt, nhưng trong khoảng thời gian ngắn lại không cách nào nói rõ ra được.
Hơn nữa lấy tu vi Hợp Thể kỳ của lão cũng không thể nhìn ra sơ hở, hoặc là do lão đã quá đa tâm, hoặc là...... Chính là thủ đoạn che giấu của y quá cao minh. Nếu là vế sau, vậy thì thiếu niên này thật đáng sợ. Nếu để mặc cho y trưởng thành, không biết sẽ là phúc hay họa.
Mạc Huyền đột nhiên nổi lên tâm cảnh giác không khiến cho bất luận kẻ nào nhận ra. Bạch Húc nơi này lại là một mảnh ấm áp.
Hắn ngồi ở trước bàn, nhìn mẹ từ trong phòng bếp mang ra từng món ăn mà hắn thích nhất, cảm thấy trong lòng vô cùng thỏa mãn. Cha Bạch vừa gắp đồ ăn cho hắn vừa lải nhải, "Ba nói con đứa nhỏ này một hai phải trọ ở trường, bây giờ mới được mấy ngày, con nhìn xem đã gầy thành cái dạng gì rồi!"
Có thể là ngữ khí của ba hơi cao, nói chuyện âm điệu quá lớn, mẹ Bạch vừa bưng một đĩa thức ăn cuối cùng trong phòng bếp ra xong liền bắt đầu quở trách, "Ăn nói cẩn thận, con nó khó khăn lắm mới trở về một chuyến, ông mắng con làm gì."
Giáo huấn cha Bạch đến tận khi ổng phải nhấc tay đầu hàng, bà mới một lần nữa quay lại nhìn Bạch Húc, dịu giọng nói, "A Húc à, ba con nói cũng không sai, trường của các con gần nhà như vậy, nếu không con dứt khoát dọn về nhà ở đi. Qua lại mất chỉ có vài phút, sẽ không chậm trễ chuyện học tập của con đâu. Hơn nữa đồ ăn trong trường học cũng không có tốt lành gì, con lại kén ăn từ nhỏ, cơm nhà con ăn càng quen hơn, chúng ta cũng thêm yên tâm."
Bạch Húc vô cùng tự nhiên đáp ứng, "Con biết rồi, ngày mai con sẽ dọn về ngay." Hắn cũng rất nhớ ba mẹ, rốt cuộc đã lâu không gặp......
Đã lâu không gặp?
Thình lình nảy lên cảm giác xa lạ làm Bạch Húc ngây ngẩn cả người. Hắn mỗi cuối tuần đều về nhà, có khi thứ tư không có tiết cũng sẽ về, thời gian ở cùng người thân tuyệt đối không ngắn, vì sao lúc này lại có loại cảm giác đã lâu không gặp nhỉ?
Trừ cái này ra, còn có một chút tiếc nuối nhàn nhạt quanh quẩn ở trong ngực. Loại cảm giác quỷ dị này làm hắn trong một thời gian ngắn trở nên khủng hoảng. Có phải hắn đã quên thứ gì đó cực kỳ quan trọng rồi hay không?
Đáng tiếc đau khổ không có kết quả, trong khi hắn cố gắng lục lọi trí nhớ, những cảm giác nhạt nhẽo đó lại biến mất khiến hắn không khỏi hoài nghi đây khả năng chỉ là ảo giác của hắn.
Ngày hôm sau hắn liền trở lại trường học thu dọn vật dụng. Dù sao phí ở lại đã nộp, hơn nữa thầy giám thị đại học cũng không quá nghiêm khắc, cho nên hắn tính toán trực tiếp dọn đi, đợi bao giờ trường học tra xét lại trở về. Nhà hắn ở gần đây, chắc chắn sẽ không bị phát hiện.
Trong lúc hắn đang dọn đồ, các bạn cùng phòng lục tục trở về. Trương Chiêu là người nhỏ tuổi nhất trong số bọn họ, tính cách cũng hoạt bát nhất. Hắn vừa chạy vào đã nhảy bổ lên người Bạch Húc khiến Bạch Húc lảo đảo suýt ngã, cố tình bản thân hắn lại không hề phát hiện, cười hì hì nói, "Tiểu Bạch à Tiểu Bạch, cậu là kẻ không có nghĩa khí, cậu về nhà ăn ngon, sẽ không còn ai mang cơm cho tớ nữa! Tớ khẳng định bị đói đến gầy yếu mất!"
Bạch Húc quay đầu lại, nhìn khuôn mặt bầu bĩnh của hắn, có hút bất đắc dĩ lắc đầu nói, "Cậu không phải còn có lão đại sao? Tớ tổng cộng cũng chưa cho cậu ăn cơm được mấy lần, lại nói cậu tăng cân rồi, từ lúc vào đại học đến giờ tăng ít nhất mười cân đúng không? Sao có thế không biết xấu hổ nói mình ăn uống không tốt vậy?"
Lão đại Từ Thần là người lớn tuổi nhất trong phòng, làm người lại trầm ổn, là lão đại danh xứng với thực. Vì thế rất nhiều thời điểm bọn họ đều ỷ lại vào Từ Thần, hắn cũng là người tính tình rất tốt, trên cơ bản hữu cầu tất ứng.
Trương Chiêu bĩu môi, tiếp tục treo trên người hắn, "Tên đó á, hắn hiện tại làm gì có thời giờ quản chúng ta. Người ta mới có bạn gái, không biết đang sung sướng ở đâu, chỉ biết ngược mấy con cẩu độc thân chúng ta. Hừ, lần sau không để cửa lại cho hắn nữa!"
Bạch Húc kinh ngạc trong giây lát, "Từ Thần có đối tượng sao?"
Trương Chiêu đập tay lên ót hắn một cái, cười đùa nói, "Cậu chẳng lẽ còn chưa biết sao? Cũng đã hơn một tháng rồi tên đó mỗi ngày đều ở trước mặt chúng ta nhắc mãi chân ái, tớ nghe đến phiền, cậu đừng nói với tớ là không biết nhá."
Bạch Húc trầm mặc hẳn xuống, hắn rõ ràng còn nhớ Từ Thần cả bốn năm đại học đều độc thân mà, khi nào lại có thêm bạn gái từ chỗ nào nhảy ra vậy?
Chờ một chút, cả bốn năm đại học sao?
Hắn bây giờ mới năm nhất, vì sao lại nói cả bốn năm đại học, ai học bốn năm cơ?
Loại cảm giác quỷ dị lúc trước lại một lần nữa nảy lên trong lòng, Bạch Húc lấy lại bình tĩnh dò hỏi, "Vậy cậu vẫn còn cãi nhau với lão tam sao?"
Trương Chiêu hơi buồn cười xua xua tay, "Cậu còn không hiểu lão tam à? Cậu ta chính là một thằng ngu nhát cáy, cũng chỉ dám hung ác vài câu ngoài miệng chứ không dám làm tới cùng đâu."
Giọng điệu nhẹ như gió thoảng khiến Bạch Húc lập tức trừng lớn hai mắt. Trương Chiêu tuy rằng tùy hứng, nhưng là tuyệt không sẽ nói ra lời khắc nghiệt như vậy, đây thật sự là Trương Chiêu sao?
Bạch Húc dùng sức đẩy tay cậu ta, nghiêng ngả lảo đảo chạy ra ngoài, chỉ cảm thấy đầu mình căng trướng lợi hại. Một vài hình ảnh lờ mờ hiện lên, nhưng lại tựa như pháo hoa tráng lệ mà ngắn ngủi, làm hắn khó có thể nắm lấy. Hắn có phải đã quên mất cái gì rồi hay không?
Bạch Húc chạy đến cửa nhà, những hình ảnh đứt quãng đó cũng dần dần trở nên rõ ràng trong đầu, nhưng trong đó rõ ràng nhất lại là một người nam nhân. Chính mắt hắn đã nhìn người nam nhân này từ khi là một đứa trẻ gầy yếu đến khi trưởng thành phong hoa chính mậu*, nhưng nghĩ nát óc vẫn không nhớ ra đây là ai. Ngũ quan y càng thêm rõ ràng, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm vào hắn, miệng của y khép khép mở mở tựa hồ đang nói điều gì đó.
*Phong hoa chính mậu: ý tứ là đúng thời điểm thanh xuân toả sáng, phong thái động lòng người, tinh thần phấn chấn bừng bừng, tuổi trẻ đầy hứa hẹn.
Bạch Húc cố gắng lắng nghe, lại không cách nào nghe rõ, thẳng đến khi nam nhân kia đi tới ôm hắn vào trong lòng, hắn mới nghe được một tiếng lẩm bẩm gần như thở dài, "Sư huynh......"
Trong đầu "Oanh ——" một tiếng, tất cả mọi hình ảnh đều biến mất, tiếng nói chung quanh dần trở nên rõ ràng, tựa như mở ra một tấm chắn trong suốt. Giải trừ tầng phong ấn kia xong, đủ loại quá khứ một lần nữa dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn.
Hắn là Bạch Húc, lại không phải Bạch Húc của thế giới này......
Bạch Húc lấy lại bình tĩnh, mở cửa phòng, cha Bạch mẹ Bạch nhìn thấy hắn trở về, cao hứng bắt lấy hắn, dò hỏi hắn buổi tối muốn ăn cái gì. Hắn lắc lắc đầu, khóe miệng mỉm cười nhìn hai ông bà, trong mắt tràn đầy hoài niệm cùng ẩn ẩn bi thương.
Hắn tiến lên một bước, chủ động ôm hai vị lão nhân đang ngẩn người, nhẹ giọng nói, "Ba, mẹ, con rất nhớ hai người, nhưng mà con cần phải trở về."
Mẹ Bạch vừa nghe xong vội vàng bắt lấy tay hắn, lực đạo lớn nhất thời khiến cổ tay trắng nõn của hắn lưu lại vài vết đỏ, "Đứa nhỏ này, nói cái gì ngốc nghếch vậy? Nơi này là nhà của con, còn muốn đi đâu nữa?"
Bạch Húc ngoan ngoãn để mặc bà túm lấy, không thèm để ý chút đau đớn kia, duỗi tay vuốt ve mặt bà, "Cảm ơn hai người còn có thể xuất hiện ở chỗ này, con thật sự, thật sự rất nhớ các người. Chẳng qua, con nhất định phải trở về. Còn nữa vẫn luôn chưa kịp nói cho các người, con yêu các người......"
Theo lời nói của hắn thốt ra, thân ảnh của hai người trước mặt dần dần trở nên mơ hồ, cảnh trí chung quanh cũng hoá thành hư vô. Thẳng đến khi trên cổ tay mất đi độ ấm, Bạch Húc mới khó có thể thừa nhận cúi gập người, dùng một bàn tay che hai mắt mình lại, trên người tản ra bi thương nồng đậm cùng với nỗi tuyệt vọng cực đoan áp xuống thống khổ trong lòng.
Hắn kỳ thật từ rất sớm đã có điều phát hiện, nhưng lại vẫn là luyến tiếc......
Thật sự lâu lắm rồi chưa được gặp cha mẹ, hắn đã tự lừa mình dối người cho rằng ngày tháng sau này vẫn có thể tiếp tục trôi qua như vậy. Chẳng qua nếu không phải sa vào trong ảo cảnh sẽ rất khó tỉnh lại, hắn chắc chắn cực kỳ nguyện ý ở lại nơi này.
Nhưng như vậy cũng khiến hắn càng thêm kiên định suy nghĩ cần phải nỗ lực để trở lại thế giới ban đầu. Cha mẹ đã mất để lại ông bà ngoại già cả còn cần hắn chăm sóc. Hắn sẽ thay ba mẹ tẫn hết phần hiếu kia. Nếu không vừa phải kẻ đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh lại còn mất đi cháu trai duy nhất thì thật sự quá mức tàn nhẫn. Trước kia hắn chưa từng quá quan tâm đến người thân, cũng chỉ đến khi mất đi mới có thể cực kỳ mong nhớ sao?
Tác giả có lời muốn nói: Ở thế giới này ngốc lâu, cũng chỉ là mạnh mẽ phong ấn lại ký ức về thế giới kia, một khi đụng vào, đó là xé rách thống khổ, vì vậy Bạch Húc sẽ lựa chọn như thế nào đây?
Danh Sách Chương: