Edit: Tagoon
Quần áo tản ra để lộ đôi chân thon dài, lông bụng vẫn còn chưa rậm rạp lan xuống nơi bên dưới đã hoàn toàn khí thế ngẩng cao đầu, bại lộ hoàn toàn trong không khí.
Hơn nữa nhìn mức độ lớn nhỏ của nó, Bạch Húc không khỏi cảm thấy da đầu tê dại. Đứa nhỏ này mới mười ba tuổi thôi đấy, thế mà so với hắn lại không hề thua kém chút nào. Này thật sự khoa học sao?
"Sư huynh?" Dạ Vô Thương có lẽ thấy Bạch Húc chỉ nhìn chằm chằm vào thân dưới của y nhưng lại không có động tác gì, cảm thấy có chút bất an, cho nên lại áp sát vào người hắn, thậm chí còn dùng chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi của y cọ cọ lên cằm Bạch Húc, cả người co rụt lại trong lồng ngực của hắn.
Thiếu niên thanh thanh lãnh lãnh ngày xưa giờ phút này lại có vẻ nhão nhão dính dính, mạc danh mang theo một loại mị ý mê hoặc nhân tâm, "Sư huynh, trên người của ngươi thật lạnh, thật thoải mái......"
Là ngươi quá nóng thôi......
Bạch Húc có chút gian nan nuốt nước miếng, sau đó mới run run rẩy rẩy vươn tay nắm lấy bộ vị đang ngẩng cao kia. Nhiệt độ nóng bỏng trong tay kích thích khiến hắn run lên, không tự chủ tăng thêm chút lực độ. Dạ Vô Thương kêu lên một tiếng, có chút ủy khuất khẽ rên, "Đau, sư huynh......" Đôi mắt to phủ kín sương mù mênh mông thẳng lăng nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến nỗi khiến Bạch Húc trong lòng nhảy dựng.
Hắn vội vàng buông tay. Dạ Vô Thương bất mãn kéo ống tay áo của Bạch Húc, vẻ mặt tràn đầy vô tội nhìn hắn.
Bạch Húc cảm thấy vô cùng đau đầu, thôi thôi, ta nhất định là đời trước thiếu ngươi!
Hắn thầm mắng một tiếng, duỗi tay một lần nữa cầm thứ cực nóng kia lên, "Ngươi nhìn động tác của ta, học xong thì tự mình làm theo."
Bạch Húc kỳ thật đã bị quan niệm trước kia của mình ảnh hưởng. Nhưng hắn lại quên mất, nơi này không phải là hiện đại.
Kỳ thật mười ba tuổi rất nhiều người đều đã cưới vợ. Hơn nữa Dạ Vô Thương lại là con tư sinh của Quách gia, đại gia tộc cái dạng dơ bẩn gì mà chưa gặp qua, đối với phương diện này không có khả năng hoàn toàn không biết gì cả. Nhưng trong thâm tâm của Bạch Húc lại chỉ thấy Dạ Vô Thương là một tiểu hài tử đáng thương chịu đủ ngược đãi khiến hắn đau lòng, cho nên chú định chỉ có thể bị ăn bằng sạch.
Bạch Húc hồi tưởng lại mớ kinh nghiệm ít ỏi của mình, nỗ lực lấy lòng tiểu hài tử trước mặt, ngón tay du tẩu ở cán, kích khởi từng trận rùng mình.
Dạ Vô Thương hô hấp càng thêm dồn dập, đôi môi hé mở, như là đang cực lực áp xuống phản ứng của chính mình, nhưng trong đôi mắt sáng ngời lại lộ ra một chút khác thường.
Rất nhiều chuyện thường là tưởng tượng khó hơn so với thực tiễn. Bạch Húc giãy giụa nửa ngày, nhưng khi chân chính làm thì lại không cảm thấy có gì không khoẻ, vì vậy liền vứt mọi thẹn thùng ra sau đầu, chỉ nghĩ làm thế nào để giải toả được cho tiểu hài tử đáng thương trước mặt.
"Ưm...... Sư huynh......" Dạ Vô Thương trầm thấp rên rỉ thành tiếng, buông lỏng vạt áo của Bạch Húc ra, cầm lòng không đậu du tẩu vuốt ve trên người hắn, làm Bạch Húc nhịn không được run rẩy, vội nắm lấy tay y.
Nam nhân đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới. Nếu như cứ tiếp tục trêu chọc như vậy, hắn cũng nổi lên phản ứng, vậy thì hư bột hư đường hết.
Theo động tác của Bạch Húc, Dạ Vô Thương ngày càng hưng phấn. Y cả người dán lên Bạch Húc, ôm bờ vai của hắn, đầu dựa vào cần cổ hắn, luôn miệng thì thầm gọi hắn.
Mỗi một tiếng sư huynh đều tựa như ma chú, trong đó có ý vị tình dục trầm mê khiến người càng khó cầm lòng. Hô hấp mỗi lúc một dồn dập phả lên làn da hắn. Bị cảm nhiễm bởi loại bầu không khí ái muội kiều diễm này, Bạch Húc cảm thấy thân thể của mình thế mà cũng nổi lên phản ứng.
Có chút kinh sợ với phản ứng của chính mình. Bị cảm giác hổ thẹn cùng rào cản đạo đức dày vò, Bạch Húc cắn chặt răng, cố gắng đẩy nhanh tốc độ trong tay, chỉ hy vọng có thể thoát khỏi quẫn cảnh này sớm một chút.
Theo động tác của Bạch Húc, Dạ Vô Thương hô hấp càng thêm thô nặng, cuối cùng cũng đạt tới giới hạn tiết ra nguyên dương. Thân thể y run lên vài cái, một cỗ mùi vị đặc trưng phiêu tán trong không khí. Bạch Húc xấu hổ ho nhẹ một tiếng, không dám nhìn thẳng mặt Dạ Vô Thương, thấp giọng nói, "Tự mình thu thập một chút đi."
Sau đó mở cửa xông ra ngoài, chạy trối chết.
Sau khi lao ra khỏi cửa, ánh nắng rực rỡ bên ngoài chiếu vào khiến hắn híp híp mắt, lúc này mới kinh giác hắn vừa mới bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh. Không khí thanh tân bên ngoài xua tan đi phân kiều diễm vừa rồi, khiến đầu óc Bạch Húc một lần nữa thanh tỉnh trở lại, "Đệch, chuyện quái quỷ gì vừa xảy ra vậy!"
Có chút ghét bỏ gãi gãi đầu. Bộ dáng Dạ Vô Thương đầy mặt hồng triều vẫn luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Thiếu niên ngây ngô thân thể phiếm màu đỏ ửng, bộ dáng đạm mạc ngày xưa bị đánh vỡ lại trở nên mê người như vậy, ngay cả hắn cũng không tự chủ được mà bị mê hoặc.
Bạch Húc mặc niệm mấy lần Thanh Tâm Quyết, đuổi hết những hình ảnh kiều diễm kia ra khỏi đầu rồi triệu hồi Ánh Tuyết, trực tiếp múa kiếm trong viện nhằm tiêu hao bớt tinh lực.
Sau khi Bạch Húc ra ngoài, ánh mắt của Dạ Vô Thương vốn dĩ mê mang vô tội nhanh chóng rút đi, dần dần sắc bén lại, sau đó trở nên cực nóng, tràn đầy tình yêu nồng cháy cùng chiếm hữu dục điên cuồng.
Y vẫn luôn biết rằng sư huynh cực kì bao dung y, nhưng càng như vậy y lại càng muốn biết, đâu mới là điểm mấu chốt của sư huynh đối với y? Mấy cái thứ đồ chơi sương mù màu đỏ kia căn bản là không đủ để khơi mào tình dục của y. Chỉ cần y muốn, áp xuống xao động trong thân thể còn dễ hơn ăn cháo.
Nhưng y vì sao lại phải nhẫn?
Người y yêu đậm sâu đang ở trước mắt, y thấy được, sờ được, thậm chí trong hơi thở của y tất cả cũng đều là mùi hương của người đó, như vậy bảo y phải nhẫn như thế nào đây?
Cho nên khi đưa ra loại yêu cầu đó, y cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần bị cự tuyệt rồi. Sư huynh là người thanh lãnh giống như trích tiên, sao có thể đồng ý làm loại chuyện này?
Nhưng rồi sao? Sư huynh lại đáp ứng rồi!
Cho dù là yêu cầu quá giới hạn như vậy, sư huynh cũng không hề rời đi......
Cho nên đây là do chính ngươi lựa chọn, dưới tình huống như vậy cũng không rời khỏi ta, ta tuyệt đối cũng sẽ không có khả năng buông tay.
Sự rối rắm xấu hổ e lệ của Bạch Húc y đều đặt ở trong mắt. Nhưng chính bởi vì như vậy mới khiến y càng thêm mê muội. Cứ như là sư huynh chủ động từ thần đàn bước xuống để đến bên y vậy.
Nhìn ánh mắt né tránh, làn da phiếm màu đỏ ửng cùng đôi môi căng mọng của Bạch Húc khiến y lại càng thêm hưng phấn, cự vật giữa hai chân lấy tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường đứng thẳng dậy.
Dạ Vô Thương nhắm mắt, hồi tưởng lại khuôn mặt vừa rồi của sư huynh, một lần nữa nắm lấy thứ cứng rắn của mình, bắt chước như lúc sư huynh giúp y thư giải đẩy nhanh động tác.
Sư huynh, sư huynh...... Là tự ngươi đi đến bên cạnh ta, ta tuyệt đối sẽ không để ngươi tránh thoát.
Ngươi thuộc về ta, chỉ có thể ở bên một mình ta......
Sư huynh......
Qua nửa canh giờ sau, Dạ Vô Thương giải quyết xong xuôi nhu cầu của mình. Vừa mở cửa ra đã thấy thân ảnh Bạch Húc đang múa kiếm, một bộ bạch y trắng còn hơn tuyết, nhưng so ra đều kém da thịt vô cùng mịn màng của hắn. Ngũ quan quá mức tuấn mỹ, mặt mày đạm mạc, chỉ cần tùy tiện một ánh mắt là có thể nắm giữ toàn bộ trái tim của một người. Dạ Vô Thương si ngốc nhìn hắn, nửa bước cũng luyến tiếc dời đi.
Chờ Bạch Húc thu công xong, cũng phát tiết gần hết tinh lực dư thừa, vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Dạ Vô Thương đang đứng ở cửa. Bạch Húc cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng nhìn sắc mặt y vẫn giống hệt như ngày thường, hắn lại cảm thấy mình quá mức chuyện bé xé ra to. Cùng lắm chỉ là huynh đệ hỗ trợ lẫn nhau, hắn một đại nam nhân, cũng không đến mức phải tính toán chi li như vậy chứ?
Cho nên hắn cũng thu liễm tâm thần, tỏ vẻ như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra tiếp tục ở chung với y. Ngăn cách giữa hai người nhanh chóng biến mất.
Mấy ngày tiếp theo hai người đều không bước chân ra khỏi cửa. Sau ngày hôm đó còn có thể trở về được, bọn họ cũng không mong xảy ra thêm bất kì chuyện gì nữa. Mà chuyện của Bích Liễu và Đào Chước ngược lại không gây động tĩnh quá lớn, Tĩnh An chân nhân cũng không có ý tứ tới tìm phiền toái.
Nhưng tuy rằng nàng không tới, không ngờ đến lại được nghênh đón một người khác.
Bạch Húc nhìn mỹ nhân có thể nói khuynh quốc khuynh thành trước mặt, trong nháy mắt kinh ngạc, "Không biết đạo hữu đến đây có việc gì?"
Viêm Nguyệt yên lặng nhìn hắn trong chốc lát, sau đó khẽ mở đôi môi đỏ, "Ta có mấy lời muốn nói riêng với đạo hữu, không biết có thể phiền toái đạo hữu một lúc không?"
Bạch Húc sửng sốt trong phút chốc. Hắn sao lại không biết hắn cùng Viêm Nguyệt có cái gì để nói nhỉ? Nhưng xuất phát từ lễ phép cùng giao tình giữa hai bên, hắn vẫn gật đầu đồng ý, sau đó theo Viêm Nguyệt đi vào trong viện, "Chẳng hay là chuyện gì?"
Viêm Nguyệt nhìn hắn từ đầu đến cuối ánh mắt đều một mảnh thanh minh, trong mắt hiện lên một tia thưởng thức. Nàng tính cách thẳng thắn, sẽ không làm chuyện loanh quanh lòng vòng, cho nên trực tiếp nói thẳng, "Ta năm nay 32 tuổi, Kim Đan hậu kỳ, đơn Hỏa linh căn, ít ngày nữa có thể kết anh. Ta thực xem trọng ngươi, ngươi có nguyện cùng ta kết làm đạo lữ?"
Bạch Húc cả người như bị sét đánh, chấn đến hồn siêu phách lạc. Đây là hắn trong 25 năm kiếp sống từ xưa tới nay lần, đầu, tiên được người khác thổ lộ!
Được thôi, đây lại còn là cầu hôn, trọng điểm là, đây là một tuyệt! Sắc! Mỹ! Nhân!
Hắn sững sờ ngay tại chỗ, chẳng qua nghĩ đến tình cảnh của mình, tựa như có một chậu nước lạnh dội từ trên xuống, đem phân kích động cùng mừng thầm trong lòng hắn tươi sống bóp chết.
Hắn là Bạch Húc, không phải nguyên thân, chỉ là một mạt cô hồn đến từ dị thế, chờ đến khi hắn hoàn thành nhiệm vụ là sẽ phải rời đi. Hắn tuyệt đối không thể có quan hệ thân mật với người của thế giới này, đặc biệt là cưới vợ, căn bản là nghĩ cũng đừng nghĩ.
Lại nói Viêm Nguyệt cũng không phải là thích hắn, chỉ là thân phận địa vị thậm chí tu vi của hai người đều tương đối xứng đôi thôi, không quan hệ tình yêu. Cứ như vậy kết hợp, hắn không thể nào tiếp thu.
Cho nên hắn hít vào một hơi thât sâu, vô cùng thành khẩn nói, "Bạch Húc một lòng tu hành, huống chi hiện tại còn có sư đệ nhỏ tuổi cần phải chiếu cố nhiều năm, cho nên cũng không muốn tìm đạo lữ, vô cùng xin lỗi."
Viêm Nguyệt trừng lớn hai mắt, có chút không thể tin tưởng nhìn hắn, nàng căn bản không nghĩ tới sẽ bị cự tuyệt.
Không nói đến dung mạo, riêng thân phận và tư chất của nàng thôi đã là một nhà có nữ vạn nhà cầu. Hơn nữa lấy giao tình giữa Huyền Thượng chân nhân và Viêm Lẫm, cùng nàng kết hợp tuyệt đối là lựa chọn tốt nhất, hắn thế mà lại cự tuyệt?
Cuộc đời lần đầu tiên nếm trải tư vị bị từ chối, trong lòng có chút mất mát cùng một chút không cam lòng. Nhưng nàng tính tình rộng rãi, sẽ không để trong lòng chút việc nhỏ này. Hơn nữa bởi vì Bạch Húc cự tuyệt, ngược lại khiến nàng càng thêm thưởng thức hắn. Có thể cự tuyệt dụ hoặc như vậy, hắn về sau tất thành châu báu!
Than nhẹ một hơi, Viêm Nguyệt nhẹ nhàng hành lễ, tự nhiên hào phóng trả lời, "Nếu đã như thế, Viêm Nguyệt cũng không muốn cưỡng cầu. Bất quá ngày sau nếu gặp chuyện gì, ta cũng sẽ giúp đỡ một vài, chuyện hôm nay coi như xong."
Bạch Húc đối với thái độ thản nhiên dứt khoát của nàng cực kì có hảo cảm, cho nên khó có được trước mặt ngoại nhân lộ ra một gương mặt tươi cười, "Đa tạ, phần tình nghĩa này, Bạch Húc xin khắc ghi vào tim."
Viêm Nguyệt hơi gật đầu, sau đó nhanh chóng rời đi, bóng dáng vô cùng quả quyết, đơn bạc lại không yếu thế, ngược lại mang theo một cỗ cứng cỏi. Nữ tử như vậy rất khó khiến người không sinh hảo cảm.
Tác giả có lời muốn nói: A, mặt ngượng ngùng o(*////▽////*)q, tiểu công phúc hắc gì đó, đáng yêu nhất í
Danh Sách Chương: