Edit: Tagoon
Dạ Vô Thương lập tức cứng đờ người trong giây lát, sau đó dùng một lực đạo còn lớn hơn ôm lấy thân thể đang chủ động dựa sát vào mình kia. Sư huynh thân cận y? Có phải là cũng có ý tứ đó với y hay không?
Nhưng mà không đợi y được vui vẻ quá lâu đã bị đẩy ra. Bạch Húc tựa như chưa từng xảy ra chuyện gì, một lần nữa dẫm lên Ánh Tuyết, thậm chí không hề giải thích một chữ nào đối với việc ngoài ý muốn vừa rồi, chỉ là sắc mặt bình tĩnh đến quá mức, lại còn ẩn ẩn trắng bệch, không còn hồng hào như trước nữa.
"Hệ thống, thân thế của vai ác đại nhân đã tính là điều tra rõ chưa?" Hắn nhìn người bé nhỏ trước mặt, thần sắc đông lạnh. Lúc ấy nhiệm vụ che giấu kia vẫn luôn không có manh mối, đây đảo cũng coi như là cửa đột phá.
【 Đương nhiên là không rồi tên rác rưởi nhà ngươi! 】 hệ thống la lối, 【 Ngươi đừng nghĩ lừa dối cho qua màn. Cơ mà bổn hệ thống có thể nhắc nhở cho ngươi một chút: Huyết mạch Ma tộc trên người vai ác đại nhân thừa kế từ ai? 】
Thừa kế từ ai?
Bạch Húc cúi đầu cẩn thận tự hỏi. Qua ký ức vừa rồi, huyết mạch Ma tộc của Dạ Vô Thương khẳng định kế thừa từ mẫu thân Dạ Khinh Ca. Quách gia chủ tuy rằng là một kẻ cặn bã, nhưng xác thật là nhân loại chính cống. Dù sao vai ác đại nhân trước lúc có cái gọi là "Thần dược" kia thì đã được sinh ra rồi.
Vậy dựa theo hệ thống nhắc nhở, nhất định còn phải suy xét sâu xa ra chút nữa, cần phải biết rõ thân phận chân chính của Dạ Khinh Ca mới được. Việc này...... không thể gấp.
Hắn còn đang mải nghĩ về chuyện của mình, không hề chú ý tới tầm mắt đã hắc hoá đến sắp phát điên của Dạ Vô Thương đứng bên cạnh.
Sư huynh chưa từng bỏ mặc y như vậy bao giờ. Là cái gì đã đoạt đi sự chú ý của hắn?
Không, mặc kệ là cái gì, y đều sẽ không để cho nó tiếp tục tồn tại.
Sư huynh chỉ cần nhìn y là được rồi......
Cũng may Quang Hoa Tự không xa, trước khi Dạ Vô Thương hoàn toàn nổi bão đã kịp tới rồi. Bạch Húc ngẩng đầu nhìn ngôi chùa ở thế giới này, phát hiện cùng với chùa chiền thời hiện đại giống hệt như nhau.
Nó ẩn mình sâu bên trong núi, ba mặt vây quanh là vách đá dựng thẳng đứng. Mà có một phần ngôi chùa cư nhiên lại xây trên vách đá, chỉ dùng vài cây cọc gỗ to dài chống đỡ bên dưới. Phía trên là một cái sân siêu lớn, vô số tăng nhân ngồi trên mặt đất. Họ không hề bận tâm chút nào dưới chân là vực sâu vạn trượng mà chỉ cầu nguyện niệm kinh, lượn lờ Phạn âm bất giác vang lên bên tai, khiến người không tự chủ tâm tình phẳng lặng hẳn xuống.
Hai người dừng lại trước sơn môn, một tiểu sa di tiến lên dò hỏi ý đồ đến đây rồi mời bọn họ tiến vào, hành lễ nói, "Thỉnh hai vị thí chủ đợi ở chỗ này. Chưởng môn sư thúc đang giảng kinh cho đệ tử, giảng xong sẽ tới gặp hai vị."
Bạch Húc cũng đáp lễ tỏ vẻ không sao hết, thong thả ung dung ngồi lên một cái đệm hương bồ rồi lại tiếp tục ngẩn người.
Ánh mắt Dạ Vô Thương loé lên. Trên thực tế, cho tới bây giờ y cũng không biết ý đồ đến đây của sư huynh. Bạch Húc chỉ nói là đến một nơi, y liền đi theo tới đây.
Không biết có phải ảo giác hay không, y tổng cảm thấy, y và sư huynh khoảng cách càng lúc càng lớn. Hai người đã từng không hề giấu nhau bất cứ cái gì, đến bây giờ lại xuất hiện xa cách. Y cũng không biết là từ khi nào mọi chuyện đã thay đổi đến nước này.
Cẩn thận suy nghĩ, hình như là từ khi bắt đầu đại hội Long Hổ chăng?
Sư huynh từ sau khi thoát khỏi ảo cảnh thì đã thay đổi. Nhưng mặc dù biết, y cũng không có cách nào để giải quyết chuyện này, chỉ có thể càng thêm dính người, hận không thể mười hai canh giờ dán chặt trên người sư huynh.
Nhưng mà dù như vậy thì cũng chẳng có chút tác dụng nào. Sư huynh lúc nhìn y, chỉ tựa như đang dung túng một đứa trẻ nhũng nhiễu, không chút để ý lại hơi mang xa cách, căn bản không phải bộ dáng mà y muốn.
Dạ Vô Thương mím môi, y có phải nên bày tỏ rõ ràng tâm tư của mình cho sư huynh không? Y cúi đầu, tay siết chặt thành nắm đấm, Hóa Thần trung kỳ ư...... Còn chưa đủ, mãi mãi chưa đủ!
Tiểu sa di vừa rời đi hồi nãy lại một lần nữa trở về gõ cửa, "Chưởng môn sư thúc cho mời, xin hai vị đi theo ta." Nói xong xoay người bước lên phía trước dẫn đường.
Bạch Húc thong thả ung dung đứng dậy rồi đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía Dạ Vô Thương, do dự trong giây lát, nói, "Ngươi đừng đi theo, ta đi một mình là được."
"Sư huynh?!" Mắt Dạ Vô Thương lập tức đỏ đậm. Sư huynh không cần y? Đây là không cần y nữa sao?
Bạch Húc thấy y như vậy, đoán được y đang không vui vì bị bỏ rơi, hơi bất đắc dĩ xoa xoa mặt y, "Bao lớn rồi, không thể ta đi đâu ngươi cũng đi theo, tổng phải có việc của riêng mình, hơn nữa ta......"
Nói đoạn, hắn dừng một chút, môi gắt gao mím chặt, thậm chí hơi hơi trắng bệch, tựa như đang đưa ra một quyết định cực kỳ gian nan nào đó, thở dài một hơi, "Ta có một thứ phải đưa cho ngươi. Ta nghĩ rằng, có một số việc ngươi có quyền được biết."
Hắn đích xác giữa cho vai ác đại nhân xem thuỷ tinh ký ức kia hay là không đã rối rắm rất lâu. Chân tướng tàn khốc đến vậy, y thật sự có thể thừa nhận được chăng?
Trái lại, hắn hiểu rõ hắn muốn đẩy Dạ Vô Thương theo một con đường như thế nào, nhưng vẫn là không đành lòng.
Chẳng qua con đường vương giả vốn chính là gió tanh mưa máu, chẳng sợ đứa nhỏ này là do hắn nhìn, che chở, chiếu cố cho đến lúc lớn lên.
Chính vì nguyên nhân này, y mới không thể vẫn luôn tiếp tục như vậy. Làm một một vương giả, nam nhân sớm hay muộn sẽ bước lên cái vương tọa kia, Dạ Vô Thương không thể mềm yếu, không thể lùi bước, nhất thiết phải có tinh thần nghị lực cường đại mới có thể không bị những yêu ma quỷ quái đó gặm đến xương cốt cũng không dư thừa.
Rốt cuộc...... Mình không thể kèm cặp y được cả đời......
Bạch Húc nhét quả cầu nhỏ kia vào trong tay y, không hề quay đầu theo tiểu sa di rời đi. Lần này...... Là hắn bắt đầu buông tay, hắn tuyệt không có thể mềm lòng!
Dạ Vô Thương nắm đồ vật trong tay, cứng đờ tại chỗ, trong đầu chỉ toàn là một câu, sư huynh không cần y, không cho y đi theo......
Y đặt tầm mắt lên quả cầu nhỏ này, là đồ vật trước nay chưa từng thấy qua. Quả nhiên trên người sư huynh còn có rất nhiều bí mật, nhưng mà lại không muốn nói cho y sao? Nơi này, chính lời mà sư huynh muốn nói với y chăng?
Tay y run rẩy, cơ hồ sắp đập nát thứ này để đổi về người sư huynh luôn chăm sóc y cẩn thận tỉ mỉ kia. Nhưng mà không được, sư huynh muốn cho y xem, y nhất định phải xem, tuyệt đối không thể để sư huynh thất vọng!
Bạch Húc đi theo phía sau tiểu sa di, xuyên qua một cái lại một cái hành lang, cuối cùng ở một chỗ đại điện gặp được chưởng môn Quang Hoa Tự.
Một hoà thượng thân khoác cà sa, hình tượng so với tưởng tượng của hắn cũng không quá khác biệt, bộ dạng ước chừng trên dưới 60, trên mặt treo nụ cười vừa điềm đạm vừa từ bi, trong mắt là một mảnh hư vô, hoặc cũng có thể nói là thương xót hư vô.
Phật tu với tu sĩ chính phái có chút bất đồng, bọn họ tu không phải linh lực, mà là tín ngưỡng, cho nên thọ mệnh cũng không thể so tu sĩ, cũng chỉ hơn phàm nhân một chút, ước chừng ở hai ba trăm tuổi là đại nạn.
Bởi vì đặc thù tu hành của bọn họ, cho nên họ chính là khắc tinh của ma tu và âm uế chi vật. Bạch Húc bày tỏ ý đồ rồi dâng lên lá Vạn Quỷ Phiên kia. Cho dù là lão chưởng môn kiến thức rộng rãi cũng hơi hơi thay đổi sắc mặt, đồng thời niệm vài tiếng "A di đà phật".
"Thí chủ, vật ấy quá mức âm uế, vậy đặt ở nơi này đi. Lão nạp sẽ triệu tập môn hạ đệ tử ngày ngày tụng kinh, siêu độ vong linh, tiêu trừ oán khí, cũng cảm tạ thí chủ vì thiên hạ thương sinh làm ra cống hiến. A di đà phật."
Bạch Húc sửng sốt trong giây lát. Lưu lại nơi này? Chẳng qua hắn biết loại đồ vật này không phải một ngày hai ngày là có thể giải quyết, cho nên trước chỉ có thể như vậy, chờ thêm một đoạn thời gian rồi quay lại lấy cũng được.
Hắn hướng phương trượng hành lễ, xoay người trở về. Không biết Tiểu Dạ xem xong thứ kia sẽ phản ứng ra sao?
Không được, quả nhiên vẫn là không yên lòng. Bạch Húc không khỏi đẩy nhanh tốc độ, lại ở dừng lại lúc đi qua trước một tấm gương đồng.
Tấm gương đồng kia phát ra quang mang thật sự quá mức loá mắt, Bạch Húc không thể không dùng tay che lại. Hắn cảm thấy có một cỗ lực hấp dẫn cực lớn truyền đến từ gương đồng, còn chưa kịp giãy giụa đã bị hút vào hoàn toàn!
Lão chưởng môn kia thấy một màn như vậy, sắc mặt đại biến, vội vàng cầm lấy gương đồng. Nhưng lão lại không đi vào trong được, chỉ có thể cảm khái một câu, "Ý trời ......"
Kỳ thật tấm gương không phải vật của thế giới này, tên gọi "Bồ Đề Kính", là từ thượng giới mà đến. Không biết nó đến nơi này bằng cách nào, nhưng vì hiệu quả khắc chế đối với âm uế chi vật của nó rất mạnh, cho nên lão tiền bối Quang Hoa Tự liền ở chỗ này xây chùa miếu, chuyên môn cung phụng tấm gương.
Chỉ là nhiều năm như vậy, lão chưởng môn cũng không biết, thứ này lại nuốt người? Tuy rằng lão ẩn ẩn có thể cảm giác được người trẻ tuổi kia sẽ không có việc gì, nhưng mà bị nhốt ở bên trong như vậy, ngay cả lão cũng không có biện pháp.
Bạch Húc giờ phút này đang rơi vào một loại hoàn cảnh cực kỳ huyền diệu. Trong đầu hắn tự động xuất hiện một thanh âm, thay hắn giảng giải hết thảy. Thì ra này cái gọi là "Bồ Đề Kính", kỳ thật chính là một loại đường hầm thời không khác, đi qua có thể biết tương lai. Chỉ là nó yêu cầu người nào phải cực kỳ có duyên hoặc là người có đại khí vận mới có thể mở ra.
Hơn nữa một người chỉ có một lần cơ hội, thậm chí có thể cố định xem quá khứ hoặc tương lai của một người, xem xong thì về sau sẽ bị bài xích ra ngoài.
Bạch Húc nhìn trái nhìn phải. Cần phải lựa chọn xem quá khứ hoặc tương lai một người mới có thể đi ra ngoài sao? Đảo cũng là chuyện tốt.
Nếu vậy, tương lai?
Không, hắn không tin tương lai. Mỗi một việc nhỏ, mỗi một biến chuyển phát sinh ở hiện tại đều có khả năng sinh ra ảnh hưởng không thể nghịch chuyển đối với tương lai. Hơn nữa không biết, mới là ts nghĩa của tương lai, hắn cũng không tính toán làm chuyện vi phạm quy luật tự nhiên. Nếu không một khi nhìn thấy tương lai có chuyện gì bất lợi, hắn vô cùng có khả năng sẽ làm ra chuyện nào đó vô cùng đáng sợ.
Vậy thì quá khứ? Quá khứ của ai?
Bạch Húc nhắm mắt lại, trong lòng mặc niệm vài tiếng, Dạ Khinh Ca......
Trước mắt hắn nháy mắt xuất hiện một cái hành lang, hai bên đều là bích hoạ, mặt trên vẽ người sinh động như thật. Nhưng điều xảo diệu chính là, mỗi khi hắn đến trước mặt một cái bích hoạ, bức tranh kia đều sẽ tự động chuyển động, giống như đang chiếu một bộ phim ngắn, sau đó một lần nữa biến trở về bộ dáng yên lặng.
Bạch Húc cứ như vậy, từng bước một, xem xong cả một đời đầy bi thảm của vị nữ nhân kia.
Mẫu thân của Dạ Khinh Ca, Dạ Thanh Lan là một tán tu, thiên phú cực cao. Lúc nàng đến Đại Thừa kỳ, sắp sửa phi thăng thì gặp gỡ Ma Tôn đời trước tuổi còn nhỏ, Minh Hàn.
Mà Minh Hàn khi đó chỉ là một Hóa Thần kỳ. Hai người giấu giếm thân phận tương giao, cùng nhau thám hiểm. Tựa như câu truyện tươi đẹp trong thoại bản, hai người yêu nhau.
Nhưng thật đáng buồn chính là, một tiên tu và một Ma tộc căn bản không có khả năng ở bên nhau. Chuyện của Dạ Thanh Lan bị tông môn của nàng biết được, họ cưỡng chế bắt nàng đi. Nhưng mà không thể tưởng tượng chính là, khi đó trong bụng nàng cư nhiên đã có hài tử.
(Chả hiểu sao tác giả trên viết là tán tu, dưới lại viết là có tông môn)
Theo lý thuyết hai người chủng tộc bất đồng, huyết mạch sẽ bài xích lẫn nhau, căn bản không có khả năng dựng dục ra hài tử. Nhưng sự thật lại chính là có, cho nên Dạ Thanh Lan từ trong tông môn chạy thoát ra ngoài, trốn tránh khắp nơi, thậm chí không tiếc lấy tu vi của chính mình làm đại giới để giữ được đứa nhỏ này.
Phải biết rằng, tu sĩ có tu vi càng cao thì càng khó có thai. Mà vì bảo vệ cốt nhục yếu ớt, không thể không tiêu phí đại lượng tu vi mỗi ngày nuôi dưỡng mới có khả năng thuận lợi sinh hạ hài tử. Cho nên đối với đại đa số nữ tu mà nói thì họ đều không muốn có hài tử, bởi vì điều này đồng nghĩa với việc sẽ huỷ hoại tất cả của các nàng. Đối với những tu sĩ có khát vọng lớn lao đó, chuyện này tuyệt đối không thể tiếp thu.
Dạ Thanh Lan thật vất vả sinh hạ hài tử, tu vi đã lùi lại đến Luyện Hư kỳ, thậm chí vì để không liên lụy đến Minh Hàn, nàng còn không liên hệ với hắn. Đáng tiếc một lòng si mê như thế, lại trong lúc nghe được Ma Tôn đại hôn, đã hoàn toàn vỡ vụn.
Ma Tôn đại hôn, tân nương là tôn nữ của một vị thái thượng trưởng lão Ma tộc, vô luận thân phận hay là diện mạo đều so với nàng không chút nào kém cỏi. Quan trọng nhất chính là, nàng là một Ma tộc chính cống!
Ha, một tấm si tâm đặt sai chỗ. Có thể tưởng tượng lúc ấy mới vừa sinh sản xong, đúng thời điểm nữ nhân yếu ớt nhất trong lòng sẽ có bao nhiêu tuyệt vọng.
Lại cứ phải Dạ Thanh Lan là một người tính tình trinh liệt, không hề lựa chọn trở về tông môn, mà tìm một hộ tu chân thế gia bình thường phó thác Dạ Khinh Ca khi đó tuổi còn quá nhỏ. Khéo chính là, bởi vì là kết hợp đầu tiên giữa tiên tu và Ma tộc, Dạ Thanh Lan tu vi lại cao hơn Minh Hàn, cho nên huyết mạch Ma tộc trong cơ thể Dạ Khinh Ca tạm thời bị ngăn chặn.
Hơn nữa vì là hỗn huyết, hai bên huyết mạch không cân bằng, dẫn tới nàng thoạt nhìn chỉ là một phế sài tư chất Ngũ linh căn, cho nên mới không bị hoài nghi, bình bình an an lớn lên, cuối cùng lại bởi vì thực lực thấp hèn nhưng vẻ ngoài xuất chúng nên mới bị Quách gia chủ nạp làm thị thiếp.
Dạ Thanh Lan sau khi phó thác hài tử, không đả động đến những kẻ ghê tởm gọi là đồng môn kia, nói gì mà đánh vì muốn tốt cho nàng, kỳ thật là muốn thông qua đả kích Minh Hàn để nổi danh, chỉ đơn giản một mình tìm một sơn động bế quan. Cái gọi là không gì đáng buồn hơn tâm chết, sau khi vứt bỏ thất tình lục dục, nàng cư nhiên thực mau trở về đỉnh, chỉ tiếc thời điểm độ phi thăng kiếp, không biết có phải là Thiên Đạo muốn trừng phạt nàng từng vì Ma tộc có mang, vốn nên nắm chắc phi thăng, lại bất hạnh ngã xuống.
Mà Minh Hàn căn bản không biết đứa nhỏ này tồn tại, từ sau khi thê tử mới cưới sinh hạ người thừa kế Minh Việt, hắn cũng bế quan.
Nhưng khiến tất cả mọi người không ngờ tới, Minh Việt lại biết sự tồn tại của Dạ Khinh Ca, thậm chí ngay cả hôn sự năm đó của nàng đều là do một tay gã thao tác. Sau khi nàng sinh hạ Dạ Vô Thương xong liền hoàn toàn bị cầm tù, trở thành cái gọi là "Thần dược" kia. Hai mẹ con nàng căn bản giống như là gia súc đợi bị làm thịt, bị nuôi dưỡng. Chuyện lúc sau thì không khác nhiều so với trong thuỷ tinh ký ức.
Bạch Húc vừa xem xong bức hoạ cuối cùng lập tức đã bị bài xích ra ngoài. Trong nháy mắt khi hắn rơi xuống đất, cả người còn đang lạc trong một loại trạng thái khiếp sợ.
Huyết mạch Ma tộc của vai ác đại nhân thừa kế từ tôn chủ Ma tộc Minh Hàn. Mà Minh Việt, ấn bối phận, coi như là cữu cữu của y?
Tuy rằng Ma tộc tính tình nhạt nhẽo, không có tình nghĩa gì đáng nói. Nhưng mà giống như Minh Việt, có thể mặt không đổi sắc tính kế nên làm thế nào để ăn luôn muội muội cùng cha khác mẹ và "cháu ngoại trai" trên danh nghĩa, vẫn là quá mức đáng sợ.
Cũng may vai ác đại nhân bởi vì hỗn huyết đời thứ hai, cho nên huyết mạch Ma tộc và nhân loại trên người y lại rất cân đối, lại còn là Đơn linh căn hảo tư chất. Nếu không phải y năm đó vào Thiên Hoa Tông, nếu không phải y năm đó được chính mình mang đi, vậy thì trên người y sẽ phát sinh ra chuyện gì, quả thực khó có thể tưởng tượng......
Bạch Húc chỉ cảm thấy cả người rét run, ngay cả thanh âm nhắc nhở nhiệm vụ hoàn thành của hệ thống cũng chưa thể khiến hắn khôi phục lại từ trong nỗi sợ hãi đó. Thế giới này thật sự vô cùng đáng sợ......
Thật là đáng sợ, hắn nhất định phải trở về!!
Nếu không một khi bị đồng hóa, hắn liền không đi được......
Danh Sách Chương: