• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Khỉ:


Edit: Tagoon
Bạch Húc và Dạ Vô Thương giờ phút này đã cao chạy xa bay tới Xích Viêm Thành.
Càng đi về hướng đông, khoảng cách giữa các thành càng xa, càng nhìn lại càng hoang vắng, nơi nơi đều là sa mạc mênh mông cùng Xích Bích.
Quá mức nóng bức đối với một băng linh căn như Bạch Húc mà nói thật sự là một loại dày vò. Cho nên tốc độ khởi hành của hai người dần dần chậm lại, đến cuối cùng thậm chí còn phải nhờ Dạ Vô Thương ngự kiếm. Bạch Húc chỉ có thể thời khắc không ngừng vận chuyển công pháp mới có thể ngăn cản môi trường quá mức khắc nghiệt này.
Nhìn ánh chiều tà dần dần lụi tàn, Dạ Vô Thương đã trải qua mấy ngày mấy đêm tiêu hao cũng đã tới cực hạn. Bạch Húc nhìn quét một vòng, phát hiện ông trời đối với bọn họ vẫn không tệ, cách đó không xa có một sơn động, hắn liền ôm lấy Dạ Vô Thương đáp xuống.
Vừa vào sơn động, cỗ nóng cháy khó nhịn kia ngay lập tức đã tiêu tán rất nhiều. Bạch Húc thở phào nhẹ nhõm, cả người nháy mắt thả lỏng, còn Dạ Vô Thương thì tự giác đi dọn dẹp sơn động.
Từ khi y dọn tới ở cùng với Bạch Húc liền tiếp nhận tất cả nội vụ của Bạch Húc. Chưa từng hầu hạ người khác vai ác đại nhân, nhưng khi hầu hạ Bạch Húc lại vô cùng thuận buồm xuôi gió, thậm chí còn vui vẻ chịu đựng. Trong nội tâm của y luôn tồn tại một tia hy vọng xa vời, y nghĩ rằng chiếu cố sư huynh cho thật tốt, hẳn đến khi...... Sư huynh rốt cuộc không thể nào rời khỏi y được nữa.
Nhìn sơn động trở nên sạch sẽ trong nháy mắt, Bạch Húc bên môi cũng nhiễm một tia ý cười. Tiểu hài tử này, một hai phải chiếu cố hắn, rõ ràng y vẫn còn là một đứa nhỏ, nhưng nói thế nào cũng không chịu nghe, hắn chỉ có thể để y tuỳ ý. Chẳng qua, nhìn thân ảnh bận trước bận sau kia, ánh mắt Bạch Húc càng thêm nhu hoà. Nếu mỗi ngày trôi qua cứ vẫn luôn như vậy...... Hình như...... Cũng không tệ lắm thì phải?
Dạ Vô Thương không có thuật đọc tâm, bằng không biết suy nghĩ của Bạch Húc e là sẽ cao hứng nhảy cẫng lên.
Kéo Bạch Húc ngồi trên tấm đệm mềm đã trải xong, lại đút cho hắn một viên Bồi Nguyên Đan, sau đó y mới bắt đầu tự mình tu luyện.
Bạch Húc ăn xong Bồi Nguyên Đan, đả tọa hấp thu linh lực tiêu hao vào ban ngày. Qua ước chừng một canh giờ, hắn đã hoàn toàn khôi phục.
Bởi vì tu vi của hắn tương đối cao, cho nên thời điểm hắn mở mắt ra, Dạ Vô Thương còn đang đả tọa.
Hơi có chút nhàm chán nhìn chằm chằm y một hồi, phát hiện tiểu hài tử nhà mình nhìn sao cũng thấy đẹp. Khuôn mặt nhỏ nhắn phấn phấn nộn nộn tưởng như có thể véo ra nước được. Bạch Húc cứ như vậy tập trung tinh thần nhìn y, qua một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, yên lặng dời đi tầm mắt, chính mình như thế nào giống như...... si hán trên đường một đi không trở lại?
Có chút xấu hổ thả thần thức ra tra xét hoàn cảnh bên ngoài, tin tức phản hồi trở về lại khiến hắn cả người chấn động. Cách đó không xa cư nhiên có một cái hồ!
Bởi vì hai ngày này ra mồ hôi quá nhiều, tuy rằng có tịnh thân thuật, nhưng làm một người địa cầu, hắn vẫn không thể chịu đựng được, luôn cảm thấy người ngợm đã bẩn hết chỗ nói. Nhưng mà Tiểu Dạ còn đang đả tọa, một chốc một lát e là chưa thể tỉnh lại. Vì thế cho nên, hắn quyết định tự mình đi trước, chờ đến khi Tiểu Dạ tỉnh thì quay lại dẫn y đi là được, hiện tại hắn không thể chịu đựng một giây một phút nào nữa rồi.
Hắn đứng dậy, thiết hạ cấm chế ở cửa động, sau đó để lại lời nhắn cho Dạ Vô Thương rồi mới thong thả ung dung đi ra ngoài.
Đi được không bao xa, trong tầm mắt đột ngột xuất hiện một mảnh rừng cây nhỏ, trong không khí tràn ngập hơi nước, làm hắn cảm giác cả người nhẹ bẫng. Bạch Húc không tự chủ được bước đi nhanh hơn, bên tai là tiếng nước chảy chậm rãi. Sau khi xuyên qua một rừng cây, hắn chợt dừng lại.
Trong không khí hơi nước rõ ràng càng đậm thêm vài phần, tiếng chim hót côn trùng kêu vang phảng phất đều biến mất không thấy, tĩnh lặng tới cực hạn.
Hồ nước trong suốt lẳng lặng lưu động, không khí tựa hồ đều trở nên đình trệ, từng hàng cây rậm rạp rủ bóng xuống mặt hồ. Trước mặt toàn là sinh cơ mênh mông cuồn cuộn, nồng đậm cơ hồ muốn ngưng tụ thành nước. Tựa như không muốn quấy rầy đến một mảnh yên tĩnh kia Bạch Húc cầm lòng không đậu thả chậm lại hô hấp, tinh thần cũng không tự chủ được thả lỏng ra.
Cái hồ này cũng không phải rất lớn, nhưng lại rất thanh triệt. Bạch Húc trái phải tra xét một phen, bỗng chốc hai mắt sáng ngời, thật cẩn thận đi xuyên qua những cành cây mọc sum xuê quá mức kia.
Dừng chân bên bờ hồ, không biết có phải là do chưa từng gặp qua nhân loại hay không, không ít cá béo mập từ đáy nước nổi lên, một chút đều không sợ người. Ngu xuẩn. Bạch Húc cẩn thận dùng bàn tay tịnh bạch như sứ từng chút một chạm xuống hồ nước.
Nước hồ xanh biếc khiến hắn không tự kìm hãm được than lạnh, từ lòng bàn chân dâng lên một cổ sảng khoái, phảng phất như đem ngũ tạng lục phủ đều tẩy sạch, làm cho Bạch Húc vẫn luôn chịu đựng nóng bỏng một cảm giác cực kì thoải mái, nhịn không được thở dài cảm khái.
Hắn đứng lên, động tác có chút cấp bách cởi bỏ quần áo dính nhớp trên người xuống, nâng đôi chân thon dài trắng nõn chậm rãi bước vào trong nước, nước hồ lạnh léo kích thích hắn đến thiếu chút nữa rên rỉ ra tiếng.
Giơ tay đem ngọc quan vấn tóc cởi xuống, tóc dài đen bóng như thác nước rủ xuống chỗ bắp đùi. Bạch Húc cong lưng, vốc một vốc nước, tinh tế làm ướt đầu tóc của mình sau đó chậm rãi xoa nắn.
Dạ Vô Thương từ trong nhập định hoàn hồn, đột nhiên phát hiện trong sơn động chỉ còn lại có mình y liền hoảng loạn đứng lên, hướng cửa động phóng ra ngoài, lại ở thời điểm chạm vào cấm chế nghe được lời nhắn của sư huynh.
Bởi vì kết giới của Bạch Húc là nhằm vào nguy hiểm từ bên ngoài, cho nên Dạ Vô Thương dễ dàng mở ra kết giới tìm đến nơi. Nhưng trong nháy mắt nhìn thấy cảnh tượng trong hồ, bước chân ngay lập tức khựng lại.
Nam nhân dáng người thon dài, làn da trắng nõn đứng trong sương trắng phiêu đãng bên hồ, giơ tay búi lại tóc khiến toàn bộ thân thể hắn đều giãn ra.
Yết hầu chuyển động lên xuống, Dạ Vô Thương theo bản năng thả nhẹ hô hấp, gắt gao nhìn thẳng vào bóng dáng vô cùng gợi cảm liêu nhân kia, đáy mắt ám sắc nồng đậm cơ hồ sắp hóa thành thực chất.
Đột nhiên, Bạch Húc dường như cảm giác được gì đó liền xoay người lại. Dạ Vô Thương hô hấp nháy mắt trở nên rối loạn.
Gương mặt của nam nhân vốn tuấn mỹ vô đào lại được ánh trăng chiếu rọi phủ lên một tầng ánh sáng mê mang, toát ra một loại mỹ cảm khiến người trầm mê. Từng nét cơ bắp lưu sướng xinh đẹp lại không chút nào khoa trương đều đều phân bố trên cơ thể, nhân ngư tuyến gợi cảm mê người, vòng eo bằng phẳng nhỏ nhắn, gầy nhưng rắn chắc......
Mái tóc dài ẩm ướt dính ở trên người càng tôn lên làn da trắng nõn của hắn hệt như mỹ ngọc. Một giọt nước từ trên trán trượt xuống nơi hõm vai đầy mê người kia, rất là không cam lòng xoay một vòng, lại chậm rãi trượt xuống cuối cùng biến mất ở eo bụng.
Dạ Vô Thương ánh mắt nhìn theo giọt nước kia, xẹt qua từng tấc từng tấc trên cơ thể Bạch Húc, trong ánh mắt chứa đầy sự si mê cùng tình dục nóng bỏng mà chính y cũng chưa ý thức được. Có chút gian nan thở một ngụm thật lớn, lại bất kể như thế nào cũng không muốn dời tầm mắt.
Bạch Húc vừa quay đầu lại liền nhìn thấy thân ảnh Dạ Vô Thương đứng nấp trong bóng tối, có chút kinh ngạc vì y nhanh như vậy đã tìm được tới đây. Nhưng thực mau liền bình thường trở lại, duỗi tay vơ lấy quần áo đặt trên bờ, vừa đeo đai lưng vừa nói, "Vừa lúc ngươi đến, mệt mỏi đã mấy ngày rồi, có thể tắm rửa thả lỏng một chút. Ta đã tắm xong, ở bên ngoài chờ ngươi."
Không chú ý tới Dạ Vô Thương không thích hợp, Bạch Húc trực tiếp đi xuyên qua người y, ngồi ở ngoài bìa rừng, một lần nữa bố thượng cấm chế, miễn cho lại có người khác tiến đến quấy rầy.
Thẳng đến khi Bạch Húc rời đi một lúc lâu, Dạ Vô Thương cũng chưa thể bình tĩnh lại được. Y chỉ cảm thấy cả người khô nóng, trong lòng càng cảm thấy trống rỗng, có một loại hư không đến khó tả, cần phải có thứ gì tới lấp đầy. Nhưng y lại không biết đó là cái gì, cũng không biết nên làm cái gì bây giờ, chỉ có thể lặn thật sâu xuống hồ nước để tiêu trừ cỗ khô nóng khó nhịn kia.
Kỳ thật cũng không trách Dạ Vô Thương không hiểu, cho dù đời trước cùng Kim Linh Nhi ở bên nhau, y cũng hoàn toàn không thích nàng, chỉ vì nàng là một trong số ít người đối tốt với y, cho nên ở trong lòng y chiếm cứ một vị trí khác biệt mà thôi.
Hơn nữa y luôn luôn thanh lãnh tự giữ, trước khi lập khế ước không muốn khinh bạc nàng, thậm chí ngay cả tay cũng chưa từng nắm. Cho nên đã sống mấy trăm năm vai ác đại nhân, kỳ thật nụ hôn đầu tiên cũng không có, căn bản chính là lão xử nam không biết tình yêu là cái thứ gì!
Hơn trăm năm, y từng gặp qua nghe qua vô số đồ vật cùng loại, nhưng hết thảy những thứ nhìn đến, nghe được, ở thời điểm đối mặt người kia, đều trở nên vô cùng nhỏ bé như vậy.
Chậm rãi cởi bỏ quần áo đã nặng xuống do ngấm nước, đầu óc Dạ Vô Thương bị nước hồ lạnh lẽo kích thích làm cho tỉnh táo hơn chút. Nhưng trong đầu y vẫn một lần lại một lần hiện lên màn khiến y huyết mạch phun trào vừa rồi.
Cả người chìm vào trong nước, bơi tới bơi lui vài vòng, sợ Bạch Húc đợi lâu, đành vội vàng lau chùi một chút rồi mặc vào quần áo dùng linh lực hong khô xông ra ngoài, hơi có chút ý vị chạy trối chết. Cứ tiếp tục ở lại ở cái hồ kia, y sợ chính mình sẽ điên mất.
Trầm mặc đi theo phía sau Bạch Húc trở về sơn động, trực tiếp nằm trên da thú trải làm đệm, cưỡng bách chính mình không được hồi tưởng, chậm rãi chìm vào cảnh trong mơ.
Bạch Húc cũng không cảm thấy y trầm mặc có cái gì không đúng. Đời trước hắn cũng thường đi nhà tắm, rất nhiều đại nam nhân cùng nhau tắm rửa, hắn căn bản không cảm thấy bị Dạ Vô Thương nhìn thì bị làm sao, mọi người đều là nam nhân mà! Hắn chỉ cho là Dạ Vô Thương mệt mỏi, nhìn y nhắm hai mắt lại, chính mình cũng thả lỏng nằm xuống nặng nề ngủ.
Đến nửa đêm, Dạ Vô Thương đột nhiên ngồi dậy, hai mắt đỏ đậm, từng ngụm từng ngụm thở hổn hển. Y không dám tin tưởng nhìn thuỵ nhan điềm tĩnh của Bạch Húc, kéo quần áo đã thấm ướt mồ hôi của chính mình, đáy mắt y tràn đầy khiếp sợ cùng đen tối đầy phức tạp.
Ở cảnh trong mơ sư huynh cả người trần trụi nằm dưới thân y, nét mặt ửng hồng nhiễm vẻ động tình, trong đôi mắt phượng tràn đầy thủy quang khó nhịn, hoàn toàn bất đồng với hình tượng thanh lãnh khi xưa, lại lộ ra một loại yêu dị mị hoặc.
Đôi môi ướt át ngày đêm quan tâm y khép khép mở mở, bị y đột nhiên lấp kín, dùng sức gặm cắn, cho đến khi nhiễm một màu đỏ tươi, càng hiện lên nét mê người.
Cặp chân thon dài rắn chắc bị y mạnh mẽ tách ra, để gác lên vai, sau đó......
Sau đó y dùng sức động thân, tiến vào một nơi mỹ diệu đến mức tận cùng.
Tác giả có lời muốn nói: Thịt vụn...... ha, không biết có tính không, hy vọng sẽ không bị khóa, o(*////////*)q vẻ mặt thuần khiết.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK