• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon
Hai người hao phí một ít thời gian quét qua rừng rậm có uy áp ma thú cao giai. Một chuyến này bọn họ thu hoạch cũng coi như không nhỏ, các loại linh thực có niên đại trên ngàn năm và hai cái tiểu bí cảnh bị bọn họ cướp đoạt không còn chút gì. Vốn cũng có vài lúc gặp phải nguy hiểm, nhưng vai ác đại nhân cứ như đang chơi ăn gian ấy, luôn luôn có thể tinh chuẩn né tránh, giúp cho hai người dùng cái giá nhỏ nhất mà lại đạt được thu hoạch lớn nhất.
Đây là ngày thứ năm bước vào Tiên Thiên phúc địa, hai người đang theo thường lệ cướp đoạt hết thảy tài nguyên ở phụ cận thì Dạ Vô Thương lại đột nhiên nhăn mày lại. Y cảm nhận được một cổ khí tức đồng loại cực kì quen thuộc, đồng thời làm y hận đến tận xương tuỷ.
Sắc mặt của y nháy mắt âm trầm xuống, đáy mắt thậm chí bộc phát ra sát ý lạnh lẽo. Y dẫn Bạch Húc tới một chỗ đất trống, bảo hắn bày ra mấy cái cấm chế cường lực rồi thấp giọng phân phó, "Làm phiền sư huynh ở chỗ này chờ một lát, Tiểu Dạ có một số việc cần phải xử lý."
Bạch Húc nghe vậy trong lòng căng thẳng, duỗi tay giữ chặt tay áo y, nhíu mày nói, "Có chuyện gì không thể đưa ta cùng đi sao? Nơi này cũng không an toàn, ngươi muốn đi một mình sao?"
Dạ Vô Thương khẽ cười, nụ cười ngắn ngủi lướt qua trong giây lát lại khiến Bạch Húc nhìn đến ngây người. Y ngồi xổm xuống, nắm lấy hai tay Bạch Húc đặt lên đầu gối mình, dịu dàng trấn an, "Ta sẽ không gặp nguy hiểm, chỉ là vì muốn cho sư huynh một điều kinh hỉ, sư huynh đồng ý với ta đi, nhé?"
Y cố tình thả chậm thanh âm, trầm thấp lại ái muội, hơi thở nóng rực phun lên mặt Bạch Húc khiến hắn lập tức nổi một thân da gà, vội vàng duỗi tay đẩy y ra, "Ngươi đi đi, chú ý an toàn là được, ta ở chỗ này chờ ngươi."
Dạ Vô Thương thấy ngữ khí của hắn hơi hoảng loạn, thấp giọng nở nụ cười, triệu hồi Tử Vận rồi ra mệnh lệnh, "Nhất định phải bảo vệ tốt hắn cho ta, rõ chưa?"
"Vâng" Tử Vận thân mình nửa quỳ, so với lần trước, nó lại trưởng thành hơn một chút, hiện tại nhìn qua như là thiếu niên mười bảy mười tám tuổi, khuôn mặt nhỏ đã trổ mã cực kỳ diễm lệ, chỉ là khí tràng lạnh như băng sương lại áp xuống loại mị hoặc tự nhiên này, biến thành một loại cao quý nghiêm nghị không thể xâm phạm.
Dạ Vô Thương vỗ vỗ đầu vai hắn, đó là tiếng lóng giữa hai chủ tớ bọn họ, sau đó nháy mắt biến mất tại chỗ.
Tử Vận siết chặt phù truyền tin trong tay, xoay người hành lễ với Bạch Húc, "Bái kiến đại nhân, chủ nhân có chuyện quan trọng muốn làm, chúng ta ở chỗ này chờ một lát đi. Đại nhân cũng không cần lo lắng quá mức, thực lực của chủ nhân rất mạnh."
Hắn ngoài chủ nhân ra thì đối với người ngoài xưa nay vốn luôn lạnh nhạt. Nhưng hắn biết đây là người mà chủ nhân đặt lên đầu quả tim, hơn nữa năm đó hắn đã khai linh trí, cho nên mơ hồ nhận được Bạch Húc đã từng cứu mình, cho nên thái độ đối đãi của hắn cũng phá lệ cung kính.
Bạch Húc gật gật đầu, nhìn mỹ thiếu nhiên đột nhiên từ đâu nhảy ra cũng không quá mức kinh ngạc. Tuy rằng bởi vì Dạ Vô Thương không thích bất cứ kẻ nào cùng giới tính hoặc là khác phái tiếp xúc quá nhiều với hắn nên mới dẫn tới hắn chỉ xa xa gặp qua thiếu niên này một lần, nhưng lại vẫn không trở ngại hắn nhận ra đây là con Lôi Viêm Tử Điêu năm đó. Nếu đã là thú sủng của Tiểu Dạ, hắn tự nhiên sẽ tín nhiệm.
Bên này Dạ Vô Thương đuổi theo khí tức quen thuộc kia, nháy mắt đã xuất hiện ở cách đó ngàn dặm. Thời điểm y hiện thân trên người đã mặc một thân hắc y lăng liệt, đeo một cái mặt nạ huyền sắc, bên trên dùng chỉ vàng phác họa ra hoa văn tinh vi, nhìn qua vừa quỷ dị lại vừa yêu dã. Toàn thân y tản ra khí tức nguy hiểm cực độ, gần như chỉ cần nhìn một cái là phảng phất có thể cảm nhận được sát ý đang không ngừng cổ động, giây tiếp theo sẽ ngay lập tức chết trong tay y vậy.
Ánh mắt y bỗng nhiên dừng lại ở thân người phía trước, hai đôi con ngươi màu tím sậm giống hệt nhìn nhau chằm chằm, bầu không khí phảng phất đọng lại, tràn ngập một thứ cảm giác áp bách nào đó khiến người hít thở không thông.
Minh Việt nhìn nam nhân đột nhiên xuất hiện, trong mắt hiện lên một tia hứng thú cùng một chút kiêng kị. Gã vậy mà lại không nhìn thấu thực lực của người nam nhân này!
"Ma tộc? Ngươi là người phương nào? Bản tôn quả thực chưa từng gặp mặt." Chịu không nổi không khí xấu hổ như vậy, gã dẫn đầu mở miệng.
Người này đột nhiên xuất hiện, có lẽ là biết thân phận thiếu chủ Ma tộc của gã. Bất kể là tới quy phục hay là muốn đạt được thứ gì, gã đều không chỗ nào phải sợ, tả hữu có thể coi là một trợ lực.
Rốt cuộc bởi vì Ma tộc số lượng thưa thớt, cho nên tuy rằng vẫn còn có nhiều tranh đấu lẫn nhau nhưng vẫn tương đối đoàn kết, như vậy mới có thể ở trong cái thế giới ăn thịt người này lưu lại một mảnh thiên địa chứ.
Nhưng gã hiển nhiên đã đoán sai ý đồ tới đây của kẻ đối diện, cho nên thời điểm bị công kích mới có vẻ vô cùng phẫn nộ, "Ngươi muốn làm cái gì? Dĩ hạ phạm thượng sao? Ngươi có biết ta là ai không?"
Minh Việt một bên đánh trả một bên đánh giá người này, thấy y cũng không trả lời câu hỏi của mình liền tức giận đến nhăn mày lại. Bất kể là thân phận hay là địa vị đếu khiến cho gã chưa bao giờ phải chịu cái loại đãi ngộ thế này!
Trong mắt gã hiện lên một mạt ám quang, nếu không biết tốt xấu, vậy đánh tới khi tên đó chịu phục là được! Nếu như không cẩn thận mà không kịp thu tay, giết chết y cũng không phải chuyện gì lớn.
Nhưng theo hai người giao thủ càng lâu, gã lại kinh ngạc phát hiện thực lực người này cư nhiên hoàn toàn không dưới cơ gã!
Dạ Vô Thương không có ý tứ muốn nhiều lời vô nghĩa với gã. Năm đó gã đánh trọng thương sư huynh cùng toàn bộ thù hận kiếp trước y chưa bao giờ quên dù chỉ trong một khoảnh khắc, vì vậy y ra tay hết sức tàn nhẫn. Y hiện tại là Hóa Thần trung kỳ, so với Minh Việt còn kém một đoạn, nhưng linh lực và thần thức của y lại hơn xa Minh Việt, kết hợp cả ngập trời hận ý kia khiến y dễ dàng áp trên gã một đầu.
Minh Việt càng đánh càng kinh hãi, người này ra chiêu chiêu đều là sát thủ, nhìn tư thế kia hẳn muốn trực tiếp giết chết gã. Nhưng mà gã nghĩ tới nghĩ lui cũng không ra đã từng đắc tội với kẻ nào như vậy.
Sau khi nhìn kỹ phục trang của Dạ Vô Thương, một suy nghĩ đáng sợ nhanh chóng hình thành trong đầu gã. Nam tử mặc huyền y, mặt nạ đen có kim văn, tu vi Hóa Thần kỳ, "Ngươi là chủ nhân của Huyết Sắc? Vì sao lại muốn giết ta?! Bản tôn chưa từng chèn ép Huyết Sắc mảy may!"
"Huyết Sắc" là một tổ chức thần bí mấy năm trước đột nhiên xuất hiện ở Ma Vực, bên trong là các nam tử trẻ tuổi, tất cả đều mang mặt nạ màu đen đậm, phần lớn tu vi không yếu, tiên tu ma tu hoặc là Ma tộc đều có, hơn nữa trên tay đều nắm giữ ít nhiều thế lực. Như vậy kết hợp lại với nhau cư nhiên hình thành một con quái vật khổng lồ đan xen ngang dọc, vọt lên trở thành đoàn thể có thế lực đứng thứ hai trong Ma Vực chỉ sau Ma Tôn.
Tục truyền thủ lĩnh của bọn họ là một Ma tộc tu vi cao thâm, nhưng lại chưa từng có kẻ nào gặp qua y. Bất kể chuyện gì y đều giao hết toàn bộ cho thủ hạ đi làm, chưa bao giờ chân chính lộ diện. Vì vậy ấn tượng của người ngoài đối đối với y chỉ là một tên huyền y Ma tộc thôi. Tiêu chí nhận dạng duy nhất chính là mặt nạ huyền hắc mạ vàng này cùng một đôi mắt màu tím sậm.
Vốn dĩ thế lực Huyết Sắc rắc rối khó gỡ, Minh Việt đã từng có điều tra một đoạn thời gian. Bất đắc dĩ người của Huyết Sắc thật sự quá mức giảo hoạt, cũng không xung đột trực diện theo ý muốn của bọn họ. Sau mấy phen lao lực không có kết quả, gã cũng đành từ bỏ, nghĩ về sau chờ bọn họ có động tác lớn mới một lưới bắt gọn.
Cơ mà gã lại không nghĩ đến, kẻ dẫn đầu này cư nhiên chủ động tìm tới cửa, hơn nữa còn bày ra một bộ tư thế không chết không ngừng như vậy.
Gã dám cam đoan mình chưa bao giờ gặp gỡ kẻ này, càng không nói đến đắc tội với y, cho nên gã cực kỳ khó hiểu, hận ý của tên này đối với gã từ đâu mà đến?
Nề hà Dạ Vô Thương không hề có ý tứ giải thích nghi hoặc cho gã, chỉ một mặt cường công. Dần dần, miệng vết thương trên người Minh Việt ngày càng nhiều, cố tình tên này hình như còn cực kỳ hiểu rõ từng đường đi nước bước của gã, vì thế gã càng đánh càng thấy cố sức.
Minh Việt chưa bao giờ phải ăn mệt lớn như vậy, bị buộc đến nông nỗi này lại càng chưa từng có. Hoả khí trong lòng bùng nổ, gã cũng chẳng thèm cố kỵ gì nữa mà ra tay càng thêm tàn nhẫn.
Cùng tộc thì thế nào, Ma tộc chết ở trên tay gã còn ít sao? Còn cái Huyết Sắc gì đó, chờ đến khi thủ lĩnh của bọn chúng chết rồi sớm muộn gì cũng phải giải tán. Đến lúc đó lại sai người của gã đi tiếp nhận, vừa diệt trừ một cái họa lớn lại chiếm được một đám trợ lực, có thể nói là nhất tiễn song điêu.
Nhưng hiển nhiên là gã đã đánh giá sai thực lực của Dạ Vô Thương. Trong khi gã dùng toàn lực để đánh trả, Dạ Vô Thương chẳng những không hề rơi xuống hạ phong mà còn vững vàng chèn ép gã. Hơn nữa linh lực của tên này cứ như là lấy không hết dùng không cạn vậy, hai người đánh nhau kịch liệt đến tận lúc này, y lại vẫn không có nửa điểm cố sức, huống chi y còn thấp hơn so với gã một tiểu cảnh giới, đây quả thực là khiến người không tưởng tượng nổi!
Dạ Vô Thương không biết trong lòng gã nghĩ gì, nếu không chỉ e là còn nhịn không được khoe ra một chút tình thương yêu mà sư huynh dành cho y. Tu Di Cảnh kia có thể cung cấp cho y linh khí vô tận, chỉ cần Tu Di Cảnh vẫn còn, y sẽ vĩnh viễn trở nên bất bại.
Lúc trước bởi vì tên Minh Việt hàng năm đều ở bên ngoài du đãng khắp nơi, không có cơ hội gặp gỡ. Bây giờ khó khăn lắm mới rơi vào trong tay y, y sao lại có thể dễ dàng buông tha, tất nhiên muốn khiến gã phải ngã xuống tại nơi này, báo hết đủ loại thù hận năm đó!
"Ngươi đã là Ma tộc, cũng biết thân phận của ta chứ? Nếu làm ta bị thương, phụ thân tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"
Minh Việt chưa bao giờ ăn mệt lớn như vậy, càng đánh càng nôn nóng, tuy rằng ngoài miệng thả ra lời tàn nhẫn, nhưng trong lòng đã tự nghĩ tới đường lui.
Xem tư thế của tên này, gã hôm nay nếu không dùng hết toàn lực, chỉ e sẽ tàn đời ở đây. Đường đường là thiếu chủ Ma tộc, chết trong một cái bí cảnh hoang tàn vắng vẻ?
Quả đúng là hài hước!
Minh Việt yên lặng điều động huyết mạch Ma tộc trong người. Bởi vì gã là con trai ruột của Ma Tôn nên huyết mạch của gã cực thuần, lực lượng huyết mạch cũng cực kỳ cường đại. Khí thế của gã bằng mắt thường có thể thấy được bạo trướng với tốc độ cực nhanh, mắt thấy đã sắp hoàn toàn ngăn chặn được Dạ Vô Thương. Ai ngờ kẻ đối diện gã bỗng nhiên lại bộc phát ra một cỗ lực lượng huyết mạch so với gã còn cường đại hơn mấy lần!
"Sao có thể!!" Minh Việt nhịn không được sợ hãi thốt thành lời. Phải biết rằng, không phải Ma tộc nào cũng có thể kích phát ra lực lượng huyết mạch, chỉ có Ma Tôn đương đại cùng với hậu đại trực hệ của hắn mới có khả năng cất chứa và cả tiếp thu cỗ lực lượng cường đại này.
Kẻ này, rốt cuộc là ai!!
Nhưng tình trạng hiện tại hiển nhiên không dung gã nghĩ nhiều. Mắt thấy thực lực Dạ Vô Thương đã thăng đến Hóa Thần hậu kỳ, gã nếu lại không ra tay, nói không chừng một kích cũng không chống cự nổi.
Vốn còn định giữ lại một chút, không nghĩ phải tổn hại tới tiềm lực của chính mình. Nhưng với tình hình này, nếu như tiếp tục giấu dốt e là sẽ huyết bắn đương trường!
Đáng chết, tên này rốt cuộc là từ đâu tới?
Nghĩ vậy, Minh Việt cắn răng rạch lên cánh tay mình, lấy máu làm dẫn nhanh chóng viết một phù chú phức tạp, nét bút cuối cùng vừa hạ liền quát khẽ, "Mặc ngươi sinh thời ở đâu, ngô lấy máu làm dẫn lấy hồn làm dưỡng, tất cả đều về đây tuỳ ta sai khiến tuỳ ta sử dụng, hiện!"
Thông Linh Thuật này có thể triệu hồi người đã chết ra chiến đấu, thi thể sẽ giữ lại tu vi và toàn bộ năng lực của chủ nhân khi còn sống. Chỉ là triệu hoán thuật như vậy cực kỳ hà khắc, không chỉ yêu cầu phải có một bộ phận trên thi thể làm dẫn, người triệu hoán còn trả một cái giá cực lớn.
Thi thể được triệu hoán thực lực càng mạnh thì đại giới càng lớn, thậm chí ngay thời điểm bản thể suy yếu không áp chế nổi nữa, vô cùng có khả năng bị thi thể phản phệ mà chết. Cho nên nó đã sớm bị liệt vào cấm thuật.
Minh Việt vì để giải quyết hoàn toàn Dạ Vô Thương, lần này đã triệu hoán tới một vị thái thượng trưởng lão ngã xuống trước đó, thực lực là Luyện Hư sơ kỳ.
Bởi vì tu vi quá cao, ẩn ẩn có thể ngăn chặn chính gã, cho nên gã không thể không tiêu phí càng nhiều tâm thần để khống chế. Sau lần triệu hoán này, tu vi gã khả năng sẽ trực tiếp lùi trở lại Nguyên Anh kỳ, thậm chí phải mất một đoạn thời gian rất dài rơi vào trạng thái cực độ suy yếu. Điều này làm cho gã hận kẻ đối diện đến tận xương tuỷ.
Nếu không phải do y...... Mình sao lại phải chật vật đến vậy!
Dạ Vô Thương nhìn thi thể con rối đột nhiên xuất hiện, trong mắt vẫn là một mảnh lành lạnh. Y triệu hồi Đọa Thiên, hơi rạch mở bàn tay của chính mình. Máu tươi đỏ thắm còn chưa kịp nhỏ giọt trong nháy mắt đã bị trường kiếm hấp thu. Đọa Thiên phát ra tiếng ong ong đầy hưng phấn, trên thân kiếm ẩn ẩn có hồng quang lưu động, giống như là kinh mạch nảy lên, không ngừng chấn động trong tay y, sốt ruột muốn thoát ra khỏi gông xiềng.
Dạ Vô Thương buông lỏng tay, nó đột nhiên nhằm về phía Minh Việt, một người một kiếm nháy mắt chiến đấu với nhau.
Ngươi dù gọi thêm nhiều sự giúp đỡ thì còn có thể thế nào?
Hôm nay nhất định phải để mạng lại ở nơi này cho ta!
Tác giả có lời muốn nói:
Minh Việt: Ngươi biết ta là ai không? Cư nhiên dám ra tay với ta!
Dạ Vô Thương: Quản ngươi là ai! Hôm nay nhất định phải để mạng lại nơi này!
Minh Việt: Ngươi là chủ nhân của Huyết Sắc? Ta chưa bao giờ chèn ép Huyết Sắc mảy may!
Dạ Vô Thương: Ai quan tâm Huyết Sắc gặp phải chuyện gì! Ngươi khiến tức phụ ta bị thương, phải để mạng lại đây!
Bạch Húc vô lực che mặt, ta là một đại nam nhân, nói cái gì mà tức phụ? Mất mặt không cơ chứ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK