• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Tagoon
Bạch Uyên nhìn bóng dáng hai người, trong đôi mắt xưa nay bình đạm không gợn sóng hiện lên một tia sầu lo. Hắn tính tình nhạt nhẽo, không biết phải nên làm thế nào để tiếp cận với người đệ đệ mà hắn mong chờ đã lâu này, chỉ có thể chủ động quan tâm, ngữ khí đã tận lực thả mềm, chẳng lẽ vẫn hoàn toàn tác dụng ngược hay sao?
Điều này làm cho hắn không khỏi cảm thấy uể oải. Đường đường là một đại nam nhân một người khỏe chấp mười người khôn, trực lai trực vãng* nhiều năm đột nhiên lại phải đi nói mấy câu đưa đẩy kéo gần quan hệ, quả thực là khó xử hắn mà.
*Trực lai trực vãng: lời nói và hành động không quanh co lòng vòng, sảng khoái trực tiếp.
Hiện tại xem ra trong lòng Tử Thanh có oán hận đối với việc bọn họ mấy năm nay chẳng quan tâm. Đây cũng là đương nhiên, nhưng bọn họ thiệt tình muốn nhận lại đứa nhỏ này. Đặc biệt từ sau khi lạc mất đệ đệ, mẫu thân cơ hồ ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt. Bây giờ thật vất vả mới tìm được người, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn, khiến cho hắn nguyện ý về nhà còn phải cần tới một đoạn thời gian rất dài để thích ứng......
Thiếu chủ Bạch Long Phủ xưa nay bình tĩnh giờ lại lâm vào rối rắm, tự đưa mình vào trong một cái vòng lẩn quẩn. Sau đó khuôn mặt vốn đã lạnh lùng nay càng thêm lạnh băng, bộ dạng thâm thù đại hận làm người khác nhìn thấy không hiểu rõ còn tưởng rằng hắn đang đối mặt với chuyện lớn gì liên quan đến sống còn cơ.
Dạ Vô Thương nhìn Bạch Húc đi phía trước y, trong mắt là một mảnh hắc ám nồng đậm, huynh trưởng sao?
Sư huynh không cần người nhà gì cả, sư huynh có y là đủ rồi......
Một lần nữa trở lại đấu trường, hai người không chút nào ngoài ý muốn thu được ánh mắt chú mục của mọi người. Bạch Húc cảm thấy khó hiểu, mấy người đó làm sao vậy? Chẳng lẽ trên mặt mình có vết bẩn gì à?
Vì thế hơi hơi biệt nữu sờ lên mặt chính mình.
Dạ Vô Thương một khuôn mặt lạnh tanh, yên lặng đi lên phía trước một bước ngăn cách mọi tầm mắt đánh giá xung quanh. Y biết ngày hôm qua y mất khống chế nên đã làm chuyện không dễ nói ra. Rốt cuộc ở trên đấu trường bị giết còn chưa tính, đối với kẻ bại trận còn muốn tàn nhẫn hạ sát thủ thì có chút trơ trẽn.
Nhưng y hoàn toàn chẳng cảm thấy gì khi bị mấy người đó nhìn. Kẻ nào làm sư huynh bị thương đều đáng chết.
Tầm mắt âm ngoan của y mịt mờ đảo qua trưởng lão hội trường kỷ luật. Nhưng điều khiến y cảm thấy ngoài ý muốn chính là, bộ dạng của trưởng lão tuy rằng không tán đồng cho lắm, nhưng cũng không nói cái gì, dường như là cam chịu hành vi giết người của y.
Kỳ thật y không biết, ngày hôm qua sau khi Bạch Uyên nhìn thấy một màn trước mắt, cố ý báo cáo với chấp pháp trưởng lão chỉ ra Lan Khanh gian lận, tự ý dùng đan dược khôi phục linh lực không nói lại còn dùng độc. Cái này làm trưởng lão tuy rằng không tán đồng, nhưng cũng sẽ không trách móc bọn họ quá mức nặng nề. Hơn nữa Bạch Uyên đã tỏ rõ thái độ bao che khiến lão ít nhiều có chút kiêng kị.
Hiện tại còn thừa 24 tu sĩ, một ngày so ba trận, đảo cũng không tính chậm. Bạch Húc không biết là bởi vì tâm tình không tốt có chút táo bạo hay là như thế nào, cư nhiên thắng luôn hai trận, chỉ còn lại mỗi mình hắn một Nguyên Anh sơ kỳ là còn kiên trì được tới thời điểm hiện tại.
Nhìn người trước mặt, hắn có chút bực bội nhăn mày lại. Thật đúng là sợ cái gì tới cái đó!
Bạch Uyên cẩn thận đánh giá người đệ đệ vốn nên thân mật nhất này, sắc mặt hoà hoãn, "Không thể tưởng được Tử Thanh đã trở nên lợi hại như vậy. Tới đi, để ta nhìn xem ngươi đã trưởng thành đến đâu."
Bạch Húc không có tiếp lời hắn nói, chỉ cực kỳ lãnh đạm trả về một câu, "Ta tên Bạch Húc, là Húc trong Húc Nhật Cao Thăng*."
*Mặt trời mới mọc lên cao
Đây là Huyền Thượng chân nhân cố ý giải thích cho hắn nghe, hy vọng hắn có thể giống như ánh sáng mặt trời kia, vĩnh viễn chói chang loá mắt.
Nghĩ đến vị lão nhân đó, nỗi lòng hắn dần dần bình thản xuống, nhìn sang người đối diện, ngược lại kích phát sự phản cảm của hắn càng thêm mãnh liệt. Thật giống như...... Là phản bội lại sư tôn vậy!
Đúng, chính là phản bội......
Nếu hắn tiếp nhận cái thân phận này cùng cái gọi là thân nhân kia, vậy cũng tương đương với phản bội lại ân dưỡng dục nhiều năm của sư tôn đối với hắn. Loại ý tưởng này không ngừng xoay vòng trong đầu hắn, làm lòng hắn càng thêm nôn nóng.
Cho nên vì cái gì phải vạch trần thân thế đồ bỏ kia ra?
Hắn tình nguyện giống với tên Bạch Húc trong nguyên tác, chẳng sợ phải trở thành một cô nhi không có cha mẹ cũng tốt hơn là dày vò tự trách như thế này.
Bạch Uyên thấy rõ vẻ không kiên nhẫn cùng phản cảm trong đáy mắt hắn, trong giây lát vô thố, há miệng thở dốc tựa hồ muốn nói gì, lại vẫn là trầm mặc xuống.
Theo phòng ngự kết giới vừa mở, Bạch Húc nắm chặt Ánh Tuyết kiếm, vừa lên đã đánh ra một chiêu "Băng Phong Vạn Lí", Bạch Uyên kinh ngạc trong chớp mắt, thực mau liền phản ứng lại, kiếm băng màu xanh trong tay vung qua, một tầng nước gợn bao trùm trên lớp băng, giúp hắn tạm thời không đến mức bị đông cứng hai chân.
Hắn là Thủy linh căn, so sánh hai bên, về mặt thuộc tính đã rơi xuống hạ phong. Thủy linh lực của hắn một khi không duy trì liên tục thì ngay lập tức sẽ bị Bạch Húc đông lạnh thành băng. Cũng may hắn là Nguyên Anh hậu kỳ, thực lực cường hãn linh lực dư thừa, hơn nữa uy áp hậu kỳ lúc đầu cũng giúp hắn vững vàng chiếm thượng phong.
Chỉ là Bạch Húc lại hoàn toàn làm lơ những thứ đó, bộ dáng vẫn trầm ổn hờ hững như cũ. Hắn nhìn Bạch Húc trong mắt hiện lên một tia thưởng thức. Người đệ đệ này, khả năng còn ưu tú hơn nhiều so với hắn dự đoán!
"Đến đây đi," hắn nhẹ nhàng vung kiếm, nặng nề rơi xuống, "Cho ta nhìn nhận một chút thực lực của ngươi."
Theo giọng nói của hắn vừa thốt ra, một con rồng nước phóng lên cao, ngâm nga một tiếng sau đó trực tiếp lao xuống dưới, gào rống mở ra cái miệng rộng toác, tựa hồ muốn xé nát hoàn toàn Bạch Húc. Rốt cuộc hắn thoạt nhìn nhỏ như vậy, có khi còn chẳng đủ cho nó giắt răng.
Ánh mắt Bạch Húc trong vắt nhìn chằm chằm uy hiếp cách hắn ngày càng gần, thở phào một hơi, lẩm bẩm nói, "Vậy thì tới đây đi......"
Nói xong, hắn một tay đặt ngang trên thân kiếm, cứa ra một vết rách, giọt máu đỏ thắm còn chưa kịp rơi xuống đất đã bị Ánh Tuyết kiếm hấp thụ hoàn toàn.
Trên kiếm hiện lên từng đạo hồng quang, bộ dáng dường như thực hưng phấn, ở trong tay hắn không ngừng chấn động, phát ra tiếng kêu "Ong ong", sau đó tựa như dồn nén đến mức tận cùng, tất cả linh khí truyền tới mũi kiếm, phóng lên cao rồi ngưng tụ thành một con rồng băng, thẳng tắp xông lên đối diện với rồng nước.
Hai bên vừa chạm trán liền cắn xé lẫn nhau, vụn băng và nước không ngừng rơi xuống tỏ rõ tình hình chiến đấu thảm thiết cỡ nào. Chủ nhân bọn họ cũng không hề nhàn rỗi, trực tiếp rút kiếm vật lộn, dùng kiếm thuật để so đấu.
Bạch Húc tu hành kiếm thuật không lâu, cũng hoàn toàn không rành việc này. Hơn nữa thể năng của hắn cũng không tính tốt, cho nên rất nhanh đã rơi xuống hạ phong. Nhưng hắn lại hoàn toàn không có ý lùi bước, chỉ một mặt tiến công, thậm chí từ bỏ cả phòng thủ, liên tiếp hướng mũi đao đâm về phía Bạch Uyên, nhìn Bạch Uyên hãi hùng khiếp vía.
Lúc này Bạch Húc đã hoàn toàn lâm vào một loại trạng thái cuồng bạo, không có đại bỉ, không có thân phận làm hắn phiền lòng kia, không có nhiệm vụ hệ thống gì cả, chỉ có sát ý ngập trời tràn ngập trong ngực.
Hết thảy mọi cảm xúc trái chiều lúc trước, rốt cuộc tại một khắc này đã hoàn toàn bạo phát.
Bạch Uyên nhìn thấy Bạch Húc tròng mắt đỏ đậm cũng ý thức được sự tình không đúng. Hai kiếm vừa chạm nhau là hắn có thể cảm giác được Bạch Húc căn bản đã hao hết linh lực, hiện tại thứ chống đỡ Bạch Húc tiếp tục chiến đấu rõ ràng là cỗ ác niệm và buồn bực trong lòng, nếu không cho hắn hoàn toàn phát tiết ra ngoài, khả năng nhất thời sẽ tẩu hỏa nhập ma!
Băng long trên đầu hai người bởi vì linh lực hao hết, không còn chủ nhân điều khiển mà dần dần tán loạn. Còn rồng nước kia thì liên tiếp truy đuổi, thẳng tắp lao xuống dưới, cơ hồ sắp đụng phải phía sau lưng Bạch Húc.
Đồng tử của Bạch Uyên đột nhiên co rụt lại, vừa điều khiển linh lực thu hồi lại rồng nước vừa gia tốc vọt tới phía sau Bạch Húc, trực diện với nguy hiểm tiềm tàng kia.
Rồng nước là từ linh lực của hắn ngưng hóa mà thành, tuyệt đối sẽ không phệ chủ, cho nên hắn căn bản không có chút lo lắng nào, chỉ nhìn nó chỗ cách hai người chưa tới 1 mét tiêu tán.
Hắn còn không chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, trên bụng liền truyền đến một trận đau nhức. Một thanh kiếm băng trắng muốt đâm xuyên qua Bạch Uyên, điều này khiến hắn rốt cuộc không giữ nổi thân hình, nửa quỳ trên mặt đất. Toàn bộ quá trình phát sinh ở điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, bất kể ai cũng không kịp phản ứng.
Bạch Húc ngay sau đó rút chuôi kiếm ra, dòng máu ấm áp phun tung toé trên mặt hắn mới khiến hắn thoáng hoàn hồn, ngay lập tức liền thấy trên bụng Bạch Uyên có một lỗ thủng lớn đang không ngừng đổ máu.
Hắn...... Đến tột cùng đã gây ra chuyện gì gì vậy?!
Ánh Tuyết kiếm rơi trên mặt đất, phát ra "Keng ——" một tiếng, bén nhọn chói tai, nhưng mà lại không được chủ nhân chú ý tới chút nào.
Bạch Húc đột nhiên tiến lên, ngồi xổm trước mặt Bạch Uyên, tựa như một đứa trẻ làm ra chuyện sai, gần như chân tay luống cuống móc ra từ trong lòng ngực mấy chục cái chai lọ vại bình, ngón tay lại không chịu chế mà run rẩy, rất nhiều lần đều suýt sao bắt hụt cái chai.
"Vì sao lại không tránh? Vì cái gì?! Ta không tin ngươi trốn không thoát!" Hắn gần như mất khống chế gầm nhẹ, run rẩy lấy ra linh đan tốt nhất cho Bạch Uyên ăn, lại đắp lên bụng hắn một lớp thuốc thật dày. Người hơi có bệnh khiết phích nay lại hoàn toàn không ý thức được tay của mình đã dính đầy máu tươi, sau đó sử dụng số linh lực đã gần đến mức khô kiệt của mình định tu bổ miệng vết thương có thể nói là dọa người kia, nhưng lại chỉ như muối bỏ biển, không có một chút tác dụng nào.
"Ngươi đây là đang ép ta sao? Nếu ta không thừa nhận các ngươi thì sẽ chết trên tay ta? Ngươi sao lại có thể...... ép bức ta như vậy, các ngươi đều đang ép ta!!"
Ngữ khí của Bạch Húc mơ hồ mang theo tiếng nức nở, xem ra đã tức giận tột độ rồi.
Bạch Uyên phát hiện thần sắc hắn không đúng, nhanh chóng quyết định bắt lấy cổ tay của hắn, rút ra chút linh lực số lượng không còn dư bao nhiêu của mình thay hắn chải vuốt năng lượng cuồng bạo, một bên nhẹ giọng trấn an: "Bình tĩnh, ta không có việc gì. Kia chỉ là một chuyện ngoài ý muốn. Ta biết Tử Thanh không phải cố ý, không có việc gì......"
Nam nhân xưa nay đạm mạc, ngay cả một câu quan tâm cũng khó có thể mở miệng, giờ phút này thái độ lại thật khác thường, từng câu từng chữ đều trấn an thanh niên đang trong tình trạng thần trí yếu ớt đến mức tận cùng này, đáy mắt tràn đầy vẻ đau lòng cùng lo lắng sâu sắc.
Hắn liên tục cường điệu "Không có việc gì", mới làm cho cảm xúc của Bạch Húc vững vàng xuống. Hai huynh đệ nhìn nhau không nói gì, cuối cùng vẫn là Bạch Uyên ho nhẹ một tiếng, ý đồ nói lái sang chuyện khác, "Ngươi...... Tu vi của ngươi thực không tồi, cơ sở cũng rất vững chắc. Xem ra mấy năm nay trải qua cũng không tệ lắm......"
Bạch Húc không có tiếp lời, sau khi xác định hắn đã không còn trở ngại mới trực tiếp đứng dậy đi đến trước mặt trưởng lão chấp luật, nói: "Ta thua."
Nói xong liền đi xuống lôi đài, không quay đầu lại nhìn một cái, sau đó dưới ánh mắt lo lắng của Dạ Vô Thương trở về đài cao, còn chưa ngồi ấm chỗ đã nghe thấy tiếng đàn quen thuộc lúc trước.
Nhưng lần này lại không phải giai điệu có thể giúp người thăng cấp, mà là một loại giai điệu dịu dàng thư hoãn, khiến cho tâm cảnh bình thản, mọi suy nghĩ trái chiều tựa hồ đều bị đánh tan, chỉ còn lại một mảnh yên lặng.
Bạch Húc kinh ngạc trong chớp mắt, theo tiếng đàn nhìn lại. Ở một nơi trên đài cao có một thân ảnh mông lung, nhìn bộ dáng thì hẳn là một nam tử, chỉ là bởi vì người đó quay lưng về phía bọn họ cho nên không thấy rõ mặt. Ngón tay hắn không ngừng gảy trên cầm huyền truyền ra từng trận tiếng đàn réo rắt.
Cả hai lần tiếng đàn đều vang đến quá mức đúng lúc, cái gọi là thế sự khác thường tất có yêu, làm Bạch Húc không khỏi nhìn thêm hai lần. Nhưng trong ấn tượng của hắn lại chưa bao giờ gặp qua Âm Nguyên Sư tu âm luật.
Ở một nơi mà hắn nhìn không thấy, Bạch Uyên sau khi nghe được đoạn giai điệu này, độ cung cực nhỏ nơi khoé miệng liền biến mất, một lần nữa trở nên lãnh đạm và xa cách.
Hắn thậm chí không hề tò mò nhìn về nơi tiếng đàn phát ra một cái nào, chỉ yên lặng trở lại đài cao của mình đả tọa, phảng phất xung quanh hết thảy đều không có quan hệ gì với hắn.
Đại bỉ tiếp tục, Bạch Húc sau khi bại bởi Bạch Uyên mất đi quyền lợi thăng hạng. Nhưng Dạ Vô Thương lại giống như một con hắc mã trực tiếp chạy đến cuối cùng, thậm chí lấy ưu thế gần như nghiền áp thắng tuyệt đối, nháy mắt trở thành tiêu điểm của trận đấu.
Cuối cùng kết quả ra tới, Dạ Vô Thương giành được khôi thủ, Bạch Uyên hạng ba, Bạch Húc hạng mười hai, một đệ tử hạch tâm khác đứng thứ chín. Thành tích này của Thiên Hoa Tông so với khoá trước dự thi cũng xem như thực không tồi, mấy vị trưởng lão Thiên Hoa Tông cười không dứt miệng.
Bất quá bởi vì mấy người bọn họ đều đã có gia tộc và tông môn, cho nên mời chào là không cần, chỉ cần tới Ngọc Lâm Các chọn lựa mấy thứ đồ vật.
Ngọc Lâm Các trưng bày toàn là pháp bảo Linh Khí của các đại chiến trường và các tông môn cống hiến lên, đối với người bên ngoài đã là tuyệt đỉnh rồi, nhưng đối với mấy người giống như Bạch Húc bọn họ mà nói thì chẳng qua chỉ là mấy vật có cũng được không có cũng được. Vì thế chỉ tùy ý chọn hai loại vật dụng, chờ đến khi danh sách Long Hổ Bảng định ra, bọn họ sẽ khởi hành hồi tông.
Trước khi đi, Bạch Uyên lôi kéo Bạch Húc nói nhanh vài lời. Nói là tán gẫu, kỳ thật chỉ là khô khan mấy câu dặn dò chú ý an toàn linh tinh, cuối cùng cũng không khuyên nổi hắn, "Ngươi thật sự không cùng ta về nhà?" Hắn có chút bất đắc dĩ, tuy rằng biết chuyện này không dễ dàng, nhưng đệ đệ cảnh giác nặng như vậy, về sau e là càng không dễ làm.
Bạch Húc nhẹ nhàng lắc lắc đầu, đạm nhiên nói: "Không phải không quay về, chỉ là tạm thời ta còn chưa muốn trở về, ngươi cho ta chút thời gian chậm rãi đi......"
Bạch Uyên trầm mặc, hắn biết điều này cần phải có một quá trình, cho nên cũng không cưỡng cầu mà chỉ tiếp tục dặn dò nói, "Thế đạo nhiều hiểm trở, nếu là gặp được chuyện gì, ngàn vạn nhớ rõ nói với ta. Bạch Long Phủ...... Vĩnh viễn là hậu thuẫn của ngươi."
Hai câu nói vô cùng đơn giản lại mang theo một loại kiên định, giống như chiến thư, tuyên thệ Bạch Uyên đang cực kỳ nghiêm túc, khiến tâm tư nóng nảy của Bạch Húc nháy mắt ổn định xuống, thật giống như hắn thật sự có một bến bờ mà hắn có thể dựa vào vậy.
Hắn cuối cùng liếc nhìn Bạch Uyên, gật đầu một cái nhẹ tới mức khó có thể phát hiện rồi ngự kiếm tuyệt trần mà đi.
Không lâu sau khi Bạch Húc rời khỏi, một nam tử ôm một cây thất huyền cầm chậm rãi đi tới bên cạnh Bạch Uyên, khẽ thở dài một tiếng, "Tìm được là tốt, vẫn nên chậm rãi thôi, gấp không nổi......"
Bạch Uyên nghe vậy quay đầu lại, buồn bã trong mắt rút đi, mang theo phòng bị sâu sắc cùng một tia đau đớn không dễ phát hiện. Không để ý đến nam tử kìa mà lập tức rời đi, chỉ để lại thân ảnh hiu quạnh của nam tử, tự giễu lẩm bẩm: "Tìm được rồi thì tốt, ít nhất ta còn có thể giảm bớt chút tội nghiệt, a......"
Chỉ là ngữ điệu quá nhẹ, phảng phất như một cơn gió thoảng qua là có thể thổi tan, làm người không khỏi hoài nghi có lẽ chỉ là ảo giác.
Tác giả có lời muốn nói:
Bạch Uyên: Tử Thanh, cùng ta về nhà đi!
Dạ Vô Thương: Sư huynh, ở lại cùng ta đi!
Bạch Húc: Các ngươi...... Các ngươi đều đang ép ta!
Hai người đối mặt, đồng thanh nói: Đúng vậy, chúng ta là đang ép ngươi, không bức ngươi ngươi lại chạy mất!
Người nào đó bị chống đối yên lặng rơi lệ. Ma ma, ta muốn về nhà! Nơi này thật đáng sợ!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK