Thấy Doãn Kha Kỳ rời khỏi, Đông Ba Khang thở dài một tiếng nói với Kha Sát: “Đa tạ Kha Sát huynh đệ đã hỗ trợ. Tên Doãn Kha Kỳ kia đúng là Ngân Cẩu trong rừng, ngày thường đi theo sau mãnh thú không dám thò đầu ra, chỉ lúc nào mãnh thú già yếu hắn mới dám nhẹ nanh múa vuốt ra vẻ uy phong.” Kha Sát lắc đầu nói: “Không phải ta muốn giúp các ngươi.” Đông Ba Khang kinh ngạc nói: “Thế thì là ai?” Kha Sát cố giữ thần sắc ổn định, trầm giọng nói:...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.