Thấy Bạch Vi thực sự tức giận, Lục Tư Đình cũng không dám tiếp tục nữa, anh tiến tới ôm Bạch Vi: "Được rồi, đừng giận, đi ngủ đi, mai về nhà chúng ta nói sau."
Nếu vợ không muốn, Lục Tư Đình không thể ép buộc, vì vậy anh không thể làm gì khác ngoài tự mình chịu đựng.
Có điều tối mai sau khi về nhà, anh nhất định sẽ có một bữa thịt ngon, hơn nữa còn phải bù đắp tổn thất tối nay.
Bạch Vi hơi mệt, nằm trong lòng Lục Tư Đình mà không suy nghĩ quá nhiều, cũng không nghe được ý anh.
Bạch Vi không biết tối mai mình sẽ xảy ra chuyện gì, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Một đêm không mơ gì, ngày hôm sau, Bạch Vi và Lục Tư Đình cùng nhau thức dậy.
Trong bếp, Hoàng Nguyệt Nha và Lục Tư Dĩnh đang nấu ăn, còn Lục Chính Hoa thì ra ngoài mua bánh bao.
Sau khi cả nhà cơm nước xong xuôi, người nào làm việc gì thì đi làm việc đó.
Bạch Vi đạp xe đến mở cửa hàng, bây giờ trời lạnh, buổi sáng không có ai nên Bạch Vi đóng cửa lại, như vậy ít nhất gió lạnh sẽ không thể lùa vào.
Buổi trưa, lúc Thẩm Quyên đến, Bạch Vi đang làm đồ trang sức.
Cô và Lý Phượng Diêu đã thỏa thuận là một tháng, hiện tại đã qua một nửa thời gian mà Bạch Vi vẫn chưa làm xong đồ trang sức, vì vậy bây giờ ban ngày khi ở trong cửa hàng, Bạch Vi sẽ bắt đầu làm phụ kiện trang sức.
Bạch Vi nói: "Mẹ, bây giờ trời lạnh, không nhiều khách lắm, nếu mẹ không có việc gì ở nhà nghỉ ngơi đi, không cần ngày nào cũng tới đâu. Đợi thêm một thời gian nữa, khi nào gần Tết sẽ có nhiều khách, mẹ lại tới giúp cũng được."
Suy nghĩ của Thẩm Quyên khác với Bạch Vi, thời tiết mùa đông lạnh như vậy, nếu bà không tới đưa cơm cho con gái, con gái sẽ ăn cơm kiểu gì?
Biết con gái quan tâm đến mình, Thẩm Quyên rất vui vẻ.
Bà nói: "Ôi trời, ngày nào mẹ cũng ở nhà một mình, cũng không có gì thú vị, còn không bằng ra ngoài đi dạo."
Thấy không thể khuyên được, Bạch Vi cũng không khuyên nữa.
Nhưng bây giờ ngày ngắn đêm lạnh, Bạch Vi yêu cầu mẹ về nhà lúc 4 giờ 30 phút. Tùy tình hình, cửa hàng sẽ đóng cửa lúc 5 giờ, muộn nhất là 5 giờ 30 phút.
Nếu như vậy sẽ về nhà trước sáu giờ, mùa này sáu giờ trời đã dần tối.
Đã gần năm giờ chiều, Bạch Vi thấy không còn nhiều khách hàng nên bắt đầu dọn dẹp và đóng cửa hàng rồi ra về.
Khi về đến nhà, trong nhà im ắng, xe của Lục Tư Đình rõ ràng ở bên ngoài, nhưng trong bếp lại không có ai.
Bạch Vi thấy hơi lạ, dưới tầng một không có bóng người, vì vậy cô lên tầng xem Lục Tư Đình có ở trên hay không.
Cửa phòng ngủ khép hờ, bên trong truyền đến tiếng bước chân như có như không, Bạch Vi đi tới đẩy cửa ra, nhìn thấy Lục Tư Đình.
Có điều anh đang lục lọi gì đó trong tủ quần áo, nghe thấy tiếng động cũng không quay lại.
Bạch Vi tò mò nên bước lên nhìn, ai ngờ lại nhìn thấy hai bộ đồ ngủ của cô đặt ở mép giường. Trong tay Lục Tư Đình còn cầm một bộ vừa tìm thấy trong tủ quần áo.
Ba bộ đồ ngủ, không có thiếu vải nhất chỉ có thiếu vải hơn, ren đen, xẻ đỏ và trễ vai trắng, kiểu dáng mỗi cái khác hẳn nhau.
Khi Bạch Vi nhìn thấy may bộ đồ ngủ này, cô đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, trong lòng xuất hiện dự cảm kì lạ. Bạch Vi đã mua đồ ngủ gợi cảm ba lần, mỗi lần cô mua vài thứ, ba bộ này bộ sau đẹp hơn bộ trước, ít vải hơn bộ trước, không ngờ là Lục Tư Đình lại nhìn thấy.
Tuy nhiên, anh tìm ba bộ này, chẳng lẽ là..
Bạch Vi mơ hồ đoán được anh định làm gì.
Bị phát hiện, Lục Tư Đình không hoảng hốt, cũng không vội vàng, mà xếp gọn đồ ngủ vào cùng một chỗ, anh nói thẳng: "Tối qua em nói ở nhà ba mẹ không được, vậy tối nay em lần lượt mặc ba bộ đồ ngủ này cho anh xem nhé. Nhưng mà anh cảm thấy hơi ít quần áo, đa số đều đã từng mặc, hay là hai ngày tới chúng ta đi dạo phố, mua thêm vài bộ nữa đi.