Trong nhà có hòm thuốc, Lục Thiên Duệ quen cửa quen nẻo đi lấy hòm thuốc ra, sau đó thoa thuốc cho em gái.
Cả hai đầu gối đều bị trầy da, lộ ra tơ máu, bên cạnh vết thương có cát đất, Lục Thiên Duệ muốn lau sạch sẽ vết thương trước.
Trác Hân Lan thường xuyên đến nhà họ Lục, cũng đã từng ngủ chung với Lục Nhã Huệ ở đây, đây cũng là nửa nhà của cô bé.
Lo lắng Lục Nhã Huệ bị đau cho nên Trác Hân Lan đi đến chỗ tủ lạnh lấy ra một bình sữa, vội vàng chạy đến bên ghế sa lon, đưa cho Lục Nhã Huệ, để cô bé uống.
Vết thương không có chảy nhiều máu, chỉ có chút đáng sợ, Lục Thiên Duệ xử lý tốt vết thương xong thì bôi thuốc, ba đứa nhỏ lại đi đến chỗ bà nội.
Ban ngày người lớn không có ở trong nhà, cho nên ba đứa nhóc thường đến nhà bà nội chơi vào kỳ nghỉ.
Trác Hân Lan vẫn hoạt bát, Lục Nhã Huệ thoa thuốc xong thì cũng không cần ai đỡ, Lục Thiên Due liền đi chậm, theo ở sau lưng.
Hoàng Nguyệt Nha đang ở trong nhà, nhìn thấy ba đứa bé trở về, liếc mắt liền thấy được chân của Lục Nhã Huệ.
Bà ay vội vàng chạy tới, đau lòng hỏi: "Có chuyện øì vậy, tại sao chân lại bị thế này? Tiểu Duệ, em gái của cháu bị sao vậy?”
Lục Nhã Huệ vội vàng cướp lời: "Bà nội, cháu không sao, chỉ là không cẩn thận dập đầu gối một chút, vừa nãy anh trai đã bôi thuốc giúp cháu, chắc chắn là đến tối sẽ khỏi."
Nhìn ba củ cải, Hoàng Nguyệt Nha nghiêm túc giáo dục bọn nhỏ: "Về sau không được phép nghịch ngợm như vậy, buổi tối ba mẹ sẽ đến đón mấy đứa, nếu nhìn thấy vết thương này của cháu thì chắc chắn sẽ đau lòng. Mấy cô bé phải ngoan ngoãn một chút, Lan Lan cháu còn cười, bà không chỉ nói chị gái mà còn nói cháu đấy."
"Bà nội, xin lỗi, cháu biết lỗi rồi."
"Bà nội, sau này cháu nhất định sẽ bảo vệ em gái thật tốt."
"Bà ngoại bà ngoại, cháu biết rồi, cháu sẽ ngoan."
Ba đứa nhóc đứng thành một hàng ngoan ngoãn nhận sai, vô cùng dễ thương.
Hoàng Nguyệt Nha lấy sữa bò và một ít đồ ăn vặt ra cho mấy đứa bé, sau đó thì đi ngủ trưa. Đều là người đã có tuổi, nếu hôm nào không đi ngủ trưa thì sẽ rất mệt mỏi.
Xác định Hoàng Nguyệt Nha đã đi ngủ thì Trác Hân Lan ngoắc ngoắc ngón tay, ba đứa bé túm lại một chỗ, không biết là bàn bạc cái gì, bọn nhỏ cẩn thận đóng cửa lại, sau đó len lén chạy ra ngoài.
Không biết ba đứa bé đi chơi ở đâu, nhưng mà sau mấy tiếng, lúc ba đứa trở về, trên người của bọn nhỏ đều là bùn.
Nhân lúc ba mẹ còn chưa tới, bọn nhỏ nhanh chóng chạy đến phòng tắm để loại bỏ sạch vết tích.
Trác Tư Thành trở về sớm cho nên đến đón Trác Hân Lan trước.
Buổi tối, Bạch Vi cùng Lục Tư Đình tới đón mấy đứa bé.
Cô vừa nhìn liền thấy vết thương trên chân của con gái, có lẽ là hôm nay đã bị ngã.
Qua một ngày, vết thương kia đã đỡ hơn nhiều, nhưng mà trên chiếc chân trắng nõn bỗng có một vết thương như thế khiến nó có chút đáng sợ, cũng không biết sau này có để lại sẹo không.
Bạch Vi nghe Hoàng Nguyệt Nha kể lại mọi chuyện, nói: "Huệ Huệ, đau chân không?”
Lục Nhã Huệ vốn định mạnh miệng, nói không đau, nhưng vừa nhìn thấy mẹ thì lập tức cúi đầu xuống: "Đau."
"Không phải là mẹ không cho con chơi, nhưng mà con nhìn xem, con còn không biết chú ý đến cơ thể của mình, lần này là chân, lần sau sẽ là nơi nào, là cánh tay hay là lưng? Chẳng lẽ, con muốn trên người mình có sẹo sao?"
"Con nhìn xem, bây giờ con bị thương, bà nội cùng anh trai đều rất đau lòng, mẹ và ba cũng rất đau lòng, con muốn thấy những người yêu thương con đau lòng vì con sao?”
Tiếng nói của Bạch Vi không lớn, vừa nói một chút thì Lục Nhã Huệ đã cúi đầu xuống.
Cô bé uể oải nói: "Mẹ, con biết lỗi rồi."