Bạch Vi dừng lại, sờ lên đầu của cô bé: "Bọn chị không có tiền lẻ, hơn nữa hoa của em cũng rất đẹp, chị rất thích, chị cảm thấy chúng đáng giá hai tệ, cho nên không cần trả lại."
Nói xong, hai người liền rời đi.
Trên người cô bé cũng không có một xu nào, cắn môi dưới, cô bé yên lặng nhìn bóng lưng của Bạch Vi cùng Lục Tư Đình, nhớ thật kỹ bọn họ ở trong lòng.
Bạch Vi cùng Lục Tư Đình đi dạo một lát thì liền lái xe về nhà.
Lấy số hoa đã mua được cắm vào bình, Bạch Vi thưởng thức một hồi, cảm thấy vẫn rất đẹp.
Vào lúc tắm rửa, Bạch Vi bỗng nhiên cảm thấy có một dòng nước dâng lên, cúi đầu xem xét, hóa ra là bà dì đến.
Chờ đến khi tắm xong, Bạch Vi nằm ở trên giường chờ Lục Tư Đình đi ra ngủ chung.
Chỉ là không nghĩ tới, có lẽ là do thời tiết quá nóng, lúc Lục Tư Đình tắm rửa xong thì anh chỉ mặc quần ngủ. Bạch Vi nhìn qua, ánh mắt lập tức đăm đăm.
Cho dù nhìn thấy bao nhiêu lần đi nữa thì mỗi lần Bạch Vi nhìn thấy cơ bụng và cơ ngực của Lục Tư Đình thì cô đều rục rịch.
Có phải là anh cố tình ăn mặc như vậy để thông đồng mình không?
Lúc Lục Tư Đình lên giường lúc, anh lập tức tắt đèn.
Trong phòng chợt tối lại, Bạch Vi lại có chút không an phận mà đến gần anh, sau đó ôm lấy Lục Tư Đình.
Lục Tư Đình choáng váng, cứng ngắc nằm ở trên giường, cũng không dám cử động, anh quá lo lắng, loại cảm giác này giống như lúc hôn ở công viên, lỗ tai nhanh chóng đỏ hết lên.
May mắn là bây giờ tắt đèn, tối như vậy nếu Bạch Vi không nhìn thấy gì cả.
Hai người dựa chung một chỗ, tim đập càng lúc càng nhanh, giống như sắp xông ra khỏi lồng ngực.
Đã đến nước này, chẳng lẽ lại không làm chút gì?
Trong lòng Lục Tư Đình có chút xoắn xuýt.
Không đợi anh nghĩ kỹ, Bạch Vi đã đưa tay ra, sờ soạng lên trên cơ ngực của anh một chút, ngay sau đó, trên cơ bụng cũng có thêm một tay.
Cuối cùng Bạch Vi cũng vừa lòng thỏa ý.
Xúc cảm thật tốt, còn có độ đàn hồi! Đây là chồng cô, cô có thể sờ thoải mái.
Nhưng mà kết quả chính là, Lục Tư Đình thở nặng nề, anh cũng không nhịn được nữa, trực tiếp tiến tới hôn Bạch Vĩ.
Hai người hôn rất lâu, quần áo cũng bị cởi ra trong lúc bất tri bất giác, làn da tiếp xúc với không khí, Bạch Vi đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nói: "Không được, mấy ngày nay em không tiện lắm."
Cái gì không tiện.
Lục Tư Đình nghi hoặc.
Bạch Vi nhỏ giọng nói: "Thân thích của em tới."
Lục Tư Đình lại một cứng đờ lần nữa, anh hít sâu hai cái, lúc này mới nằm xuống.
Xem ra là đã hiểu.
Bạch Vi có chút ảo não, lần này bà dì cũng tới quá đúng lúc, nếu như muộn hơn một chút thì tốt.
Nằm rất lâu sau thì Lục Tư Đình mới hoà hoãn lại.
Sau khi tỉnh táo lại, Lục Tư Đình lại cảm thấy vô cùng may mắn.
Ngày đó mình đã mặc một chiếc áo sơ mi màu xám đậm ra ngoài. Còn chọn tiệm cơm mà Bạch Vi đến. Hơn nữa, đối tượng ban đầu của anh còn không đến cho nên mới có mối duyên phận của hai người.
Chỉ cần có chút sai sót nào thì chỉ sợ là hai người sẽ không đến được với nhau. Lục Tư Đình nhìn Bạch Vi một chút, căn bản là cô không thể che giấu ý cười được, anh chỉ cảm thấy cô rất dễ thương.
Sau khi hai người đi dạo công viên xong, lái xe về nhà rồi rửa mặt xong thì đã mười giờ rưỡi.
Lục Tư Đình vừa tắm nước lạnh xong, trong lòng vẫn có chút khô nóng.
Anh nhớ tới hai đêm trước, Bạch Vi vô ý thức ôm mình ngủ, trong lòng rục rịch, thế là tiến tới ôm Bạch Vi ngủ.
Mặc dù đã tắm nước lạnh, nhưng mà người Lục Tư Đình vẫn nóng.
Bạch Vi động hai cái cũng không thể tránh thoát cho nên để tùy ý cho Lục Tư Đình ôm ngủ.