Trong đại viện quân khu, vào buổi tối cũng có khá nhiều người ra ngoài dạo bộ.
Đều là người nhà quân nhân, thường ngày họ phải bận tâm tới con cái nhiều nhất, sau đó thì đến chồng mình.
Đã tới tối muộn, cả người lớn với trẻ con trong nhà đều đã về hết rồi, cơm nước xong thì cũng không có hoạt động gì khác, vì thế có rất nhiều người thích ra ngoài dạo bộ một chút.
Thành ngữ có câu, sau bữa ăn đi bộ một trăm bước thì sẽ sống đến 99 tuổi.
Bạch Vi và Lục Tư Đình cũng rất ít khi ra ngoài dạo trong đại viện.
Ban đầu, Lục Tư Đình thích chạy bộ ở thao trường, còn Bạch Vi chỉ thích ở nhà xem tivi, làm đồ trang sức.
Dường như, cộng thêm cả tối hôm nay, số lần họ cùng nhau ra ngoài đi dạo cũng chỉ được chừng năm lần.
Dưới gốc cây, ven đường, trong chòi nghỉ, không ít quân nhân và vợ quân nhân đều trông thấy họ. "Anh Lục, tối nay sao lại rảnh rỗi dắt chị dâu ra đi dạo vậy?"
"Chị dâu, lâu rồi không gặp, sau tết đã bận rộn trở lại rồi, em nói ấy mà, tiền thì kiếm chẳng hết, không bằng để cho bản thân được nghỉ ngơi nhiều hơn một chút."
“Anh Lục, đã ăn cơm chưa?"
"Chị dâu, mấy hôm không gặp, càng xinh đẹp hơn đó nhỉ?"
Rất nhiều người bước tới chào hỏi họ, hai người cũng lịch sự đáp lại từng người một.
Tin Bạch Vi mang thai vẫn chưa được công khai, chỉ có người trong nhà là biết thôi, vì vậy mọi người vẫn nghĩ họ ăn cơm xong buồn chán, thê nên mới đi ra ngoài tản bộ một chút.
Dù đang mang thai nhưng Bạch Vi vẫn ăn ngon ngủ ngon, cửa hàng cũng kinh doanh rất ổn định, tâm trạng vô cùng tốt.
Tâm trạng tốt thì tỉnh thần sảng khoái, tình trạng da dẻ trông cũng tươi tắn.
Mấy người vợ quân nhân nhìn thấy da mặt Bạch Vi hông hào, mềm mại mịn màng, trắng nõn như lòng đỏ trứng gà, chứ không giống như da bọn họ, đã ngả vàng cả rồi, dù có dùng mỹ phẩm gì cũng không trắng lên được, có vài người, hàng ngày ra ngoài, chỉ một mùa hè là đã phơi nắng đen sạm đi không ít, đến mùa đông hoàn toàn không hồi phục trở lại được.
Nhìn Bạch Vi trong lòng họ rất ước ao.
"Bạch Vi, cô thường dùng mỹ phẩm gì vậy, da nhìn rất đẹp, trông giống như thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi ấy."
Cô Chung vừa nói, mấy người vợ quân nhân bên cạnh đó cũng nhao nhao phụ hoạ.
"Đúng đấy, da trắng hồng hào, giống như lòng đỏ trứng gà vậy."
"Vợ trung đoàn trưởng Lục mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi mà, sao các cô cứ nói như thể người ta già lắm vậy."
"Ôi chao, thật tốt quá, tuổi còn trẻ chính là tốt nhất đó."
Mọi người nói cười rôm rả, bầu không khí rất thân mật, hài hoà.
Bạch Vi cũng cười theo, rồi kể tên vài loại mỹ phẩm cô đang dùng, mặc dù mỹ phẩm thực sự có tác dụng, nhưng quan trọng nhất vẫn là tâm trạng của bản thân.
"Mỹ phẩm tốt nhất của phụ nữ, thực ra nằm ở chính bản thân họ, ngủ sớm dậy sớm, giữ tâm trạng tốt, như vậy mới tốt cho da. Ngày nào cũng phải uống thật nhiều nước sôi, có thể kích thích tuần hoàn, đào thải độc tố trong cơ thể, những điều này nghe có vẻ đơn giản, nhưng kiên trì mỗi ngày thì không hề dễ." Phương pháp đơn giản nhất thường là phương pháp hiệu quả nhất.
"Ôi chao, nghĩ kỹ thì, muốn ngủ ngon đúng là không dễ đâu."
Một người vợ quân nhân trong số họ bất đắc dĩ thở dài: "Con tôi còn nhỏ, mới được 5 tháng tuổi, đêm nào cũng la khóc, cách mấy tiếng lại bú một lần, làm sao tôi có thể ngủ ngon được chứ? Khó quá."
Nghe vậy, dường như những người khác đều cảm thấy đồng cảm, tốp năm tốp ba bắt đầu nhao nhao trò chuyện.
"Đúng đấy, nhà tôi cũng vậy, gần 1 tuổi rồi, mà đến đêm vẫn không chịu ngủ, thức tới tận sáng, phải dỗ mãi mới được."