Trác Tư Thành còn chưa thỏa mãn chợt nhớ tới, bên cạnh mình, không phải cũng có một vị Thần Thương Thủ sao?
Loại suy nghĩ này giống như cậu ấy đã xem rất nhiều phim kiếm hiệp.
Lục Tư Dĩnh phàn nàn: "Thương pháp của em tạm được, dù sao cũng đã nhiều năm như vậy rồi, nhưng mà nói đến Thần Thương Thủ thì chắc chắn là em chưa đến mức đó. Chi phí luyện súng rất đắt, mỗi một viên đạn đều là tiền, làm sao quân đội lại có nhiều tiền đề bồi dưỡng như vậy được, làm sao có thể biến mọi người thành Thần Thương Thủ được?"
Trừ phi là bản thân có thiên phú dị bẩm, hoặc những người có xuất thân trong gia đình quân nhân như bọn họ thì mới quen thuộc với súng, mới có cơ hội được huấn luyện, còn người bình thường thì làm sao có thể luyện mỗi ngày được.
Trác Tư Thành lập tức choáng váng.
Điều này hoàn toàn không giống những gì cậu ấy biết, không phải nói điện ảnh đến từ sinh hoạt sao, tại sao lời của Lục Tư Dĩnh nói lại hoàn toàn không giống trong phim. Biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt Trác Tư Thành cũng thật là đáng yêu.
Lục Tư Dĩnh buồn cười, nhìn về phía cậu ấy nói: "Phim điện ảnh là phim điện ảnh, chỉ xem một chút thì được, đừng coi nó là thật."
Phim điện ảnh cùng phim truyền hình đều do đạo diễn quay, mặc dù sẽ có thêm một số thứ bị lý tưởng hóa, nhưng mà cũng chỉ vì kịch bản.
Trác Tư Thành cẩn thận suy xét, liền hiểu ra, nhưng mà tất nhiên là vẫn có nhiều thứ không quá chân thực, các hành động biểu diễn võ thuật trong đó đều là thật.
Đầu tiên là quân nhân phải có cơ thể mạnh mẽ, còn có nghị lực phi phàm, để bản thân có thể kiên trì Ở trong quân đội.
Không nói đến những cái khác, lần đầu bọn họ gặp mặt cũng là khi Lục Tư Dĩnh giúp cậu ấy bắt kẻ trộm, trả ví tiền lại cho cậu ấy mà.
"Cho dù những thứ đó không phải là thật thì những đoạn đánh võ trong phim cũng là thật."
Trác Tư Thành đã tính trước nói: "Em có sức khỏe, hơn nữa còn biết đánh nhau, anh cũng biết chuyện này."
Lục Tư Dĩnh không muốn chửi bậy.
Cô ấy tương đối biết đánh nhau, thân là trung đoàn trưởng của đoàn nữ binh, nếu như cô ấy không biết gì thì làm sao có thể lên được đến chức trung đoàn trưởng? Nếu như ai cũng giống cô ấy thì trong bộ đội còn binh lính bình thường sao?
Cậu ấy cũng không nghĩ thử một chút, nếu không phải là rèn luyện từ nhỏ thì làm sao Lục Tư Dĩnh sẽ có thân thủ như vậy.
Nếu như ai cũng có công phu giỏi thì đây sẽ không còn là thế giới chân thật.
Cô ấy là một trong số ít những người biết đánh trong trong quân đội.
Lục Tư Dĩnh còn muốn giải thích hai câu, Trác Tư Thành lại có bộ dáng thề son sắt, Lục Tư Dĩnh có chút đau đầu, liền bắt đầu nói sang chuyện khác.
Dù sao thì Trác Tư Thành cũng sẽ không vào khu bộ đội cho nên cũng không cần phải giải thích những chuyện này với cậu ấy.
"Buổi tối ăn cái gì?"
"Làm cơm đi, em muốn ăn món gì?"
"Ăn thịt."
Lúc hai người trở về còn sớm, còn mua thật nhiều đồ ăn, sau đó chuẩn bị mang đến phòng bếp xử lý.
Rửa sạch sẽ rau xanh, để thịt sang một bên, để con cua sang một bên khác, hành gừng tỏi cũng đã được chuẩn bị kỹ càng.
Trác Tư Thành chuẩn bị nấu cơm, Lục Tư Dĩnh ở ngay bên cạnh hỗ trợ.
Bình thường ở nhà Lục Tư Dĩnh không làm cơm, nhưng mà chỉ là cô ấy không thường xuyên làm, chứ không phải là không biết làm, chỉ là khả năng không quá tốt mà thôi.
Cũng không giống Bạch Vi, phần lớn thời gian cô ở trong bếp là dành để gây trở ngại.
Lục Tư Dĩnh không đến mức gây trở ngại, cô ấy hỗ trợ rất nhiều việc nhỏ như cắt, rửa rau hay đổ đầu ăn.
Trong lúc Trác Tư Thành xào rau, Lục Tư Dĩnh ngồi ở bên cạnh, thuận miệng hỏi: "Anh thấy căn nhà hôm nay như thế nào, có muốn mua không?"