Lục Tư Đình cam thực đơn lên, nhìn một chút nói: "Gà cay, thịt kho, cá hương cay, rau xào tỏi... Vi Vi, em xem mình còn muốn ăn gì không?"
Ngồi một lúc, Bạch Vi có chút nóng, cô đang rót nước, nghe vậy thì nói: "Anh cứ gọi đi, nhưng mà chỉ có hai chúng ta ăn nên đừng gọi quá nhiều."
Hai người liếc nhau, Bạch Vi đột nhiên không kìm được mà bật cười.
Lượng cơm mà cô ăn cũng không được tính là nhỏ, Lục Tư Đình là quân nhân, ngày nào cũng vận động nhiều như vậy, lượng cơm ăn cũng gấp hai lần Bạch Vĩ.
Bây giờ gọi bốn món này thì cũng chưa chắc đã đủ ăn.
Lục Tư Đình nhếch miệng lên, lại cầm lấy menu, nhìn một chút rồi nói: "Sườn hấp bột gạo, cá nấu cà tím, một quả trứng hấp nữa, một bình sữa, tạm thời chỉ thế thôi."
Số lượng món thịt không được tính là nhiều, hai người gọi tất cả 6 món, cộng thêm một phần trứng hấp, là do Lục Tư Đình sợ Bạch Vi không ăn được đồ quá cay cho nên đặc biệt gọi cho cô.
"Hôm nay trong quân đội có bận rộn không?" "Ư, hôm nay không có nhiệm vụ gì, cho nên liên tới sớm để đón em. Đúng rồi, trong khoảng thời gian này, cửa hàng có bận rộn không?"
"Vẫn còn ổn, may là mặt tiền của cửa hàng không lớn, một người cũng có thể giải quyết được mọi việc."
Thức ăn được đưa lên rất nhanh, hai người vừa mới nói chuyện phiếm được vài câu thì thức ăn đã được bưng lên.
Hai người ăn một hồi liền cảm thấy khẩu vị được mở ra, ăn đến mức gương mặt đỏ bừng, không ngừng hà hơi.
Sữa bò có thể giải cay, Bạch Vi nâng sữa bò lên uống ừng ực ừng ực một nửa.
Hình như Lục Tư Đình có thể ăn cay, ăn lâu như vậy mà cũng không thấy anh chảy bao nhiêu mồ hôi, chỉ có điều những thức ăn này vừa dầu lại vừa cay, đôi môi mỏng của anh đã bị nhuộm đỏ.
Bạch Vi nâng sữa bò, nhìn qua Lục Tư Đình thì có chút ngây người.
Bình thường Lục Tư Đình kiệm lời lạnh lùng, lúc huấn luyện thì càng trở thành tiểu đoàn trưởng Lục khiến mọi người kính sợ.
Dù vào lúc không huấn luyện thì anh cũng không phải là một người nói nhiều.
Bạch Vi đã nghe không ít lời bàn tán như vậy ở trong khu nhà, cô cảm thấy rất kỳ lại, người này không giống Lục Tư Đình mà mình biết cho lắm. Lục Tư Đình là người mặt lạnh tim nóng, nhưng mà ở trước mặt Bạch Vi thì anh cũng không thể làm mặt lạnh được.
Mãi đến về sau, có một lần Bạch Vi thấy Lục Tư Đình đang huấn luyện dã ngoại, đúng là khí thế của anh không giống người bình thường cho lắm, ngay cả Bạch Vi cũng không dám đi lên phía trước chào hỏi.
Nhưng bây giờ trên cái trán sáng bóng của Lục Tư Đình có một lớp mồ hôi mỏng, nét mặt của anh không thay đổi mà bỏ thịt gà cay vào trong miệng, sau khi ăn được một lúc, anh lại dùng một đôi đũa khác gỡ xương cá.
Tất cả những miếng cá đã được gỡ xương kia đều được đặt vào trong bát của Bạch Vi.
Còn phía bên trái của Bạch Vi vẫn luôn để một ly nước đá, còn ấm trà thì được đặt ở chỗ của Lục Tư Đình.
Cho dù là ăn cơm ở nhà ăn hay ở nhà thì Lục Tư Đình vẫn luôn chăm sóc cô.
Bạch Vi lại nhấp một hớp sữa bò, ánh mắt nhìn vào đôi môi đỏ trên gương mặt của anh, vô ý thức liếm liếm khóe môi.
Đôi môi mỏng đẹp như vậy, không biết lúc hôn sẽ có cảm giác gì?
Rất muốn hôn, muốn hôn anh thật mạnh!
Bạch Vi còn chưa nghĩ rõ ràng thì đã thấy người nào đó ngẩng đầu. Lục Tư Đình giống như lơ đãng nhìn về phía Bạch Vi.
Cô sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng lập tức đặt sữa bò xuống, giả vờ như đang ăn cơm thật ngon.
Ánh mắt của Bạch Vi tùy tiện, từ lúc cô nhìn sang thì Lục Tư Đình đã phát hiện ra.
Tốc độ ăn cơm của Lục Tư Đình chậm lại, sau đó suy nghĩ, Bạch Vi đang nhìn cái gì?