Bọn nhỏ rất vui vẻ, dì thích bọn họ như vậy, nhất định sẽ không làm khó bọn nhỏ.
Ai biết, Lục Tư Dĩnh lại là người thiết diện vô tư, đối xử với tất cả các bạn nhỏ như nhau, hơn nữa, lượng huấn luyện của cô ấy cũng nhiều hơn một chút, cô ấy đã huấn luyện đến giới hạn của bọn nhỏ.
Chờ sau khi bọn nhỏ về nhà, Lục Tư Dĩnh lại thông báo với người nhà của bọn họ, phải để cho may đứa bé ngâm bồn tắm, bôi thuốc, còn có phải đi chạy mỗi sáng.
Cuối tuần khi Trác Hân Lan đi tìm anh trai chị gái thì thấy bọn họ đều đang ngồi phịch ở trên giường cho nên không nhịn được cười.
Trác Hân Lan biết mẹ mình như thế nào ở trên sân huấn luyện, lúc cô bé ba tuổi thì đã bị Lục Tư Dĩnh gọi đi chạy bộ, rèn luyện cơ thể.
Lúc kia, Trác Hân Lan rất thích đi chơi, tinh thần vô cùng đồi dào, bị Lục Tư Dĩnh lôi kéo chạy bộ mỗi ngày, mẹ chạy vòng lớn, con gái chạy vòng nhỏ. Chạy như vậy một đoạn thời gian, Trác Hân Lan mới không đi ra ngoài gây sự mỗi ngày.
Cứ kéo dài mấy tháng như vậy, chờ Trác Hân Lan thích ứng với cường độ này thì bắt đầu lên núi xuống sông, Lục Tư Dĩnh thấy cô bé có thể lực tốt thì bắt đầu tự mình huấn luyện.
Mặc dù Trác Hân Lan mới 4 tuổi nhưng tố chất cơ thể của cô bé vô cùng tốt, gần như không bị bệnh, hơn nữa còn rất khỏe.
"Chị Huệ, chúng ta đi ra ngoài chơi nha?"
"Chị mệt mỏi quá, để chị nằm một lúc, chỉ một lúc thôi."
"Anh Duệ, mẹ mua cho em rất nhiều đồ chơi xếp hình bằng gỗ, chúng ta đi xếp gỗ đi!"
"Lan Lan, em đi chơi trước đi."
Buổi sáng nay hai đứa bé mới đi huấn luyện hai tiếng, bây giờ đang cảm thấy mệt mỏi, làm sao có thể nghĩ đến chuyện đi chơi.
Giữa trưa, Lục Tư Đình trở về làm cơm, hỏi cô bé có ở lại ăn cơm không, Trác Hân Lan liền nói muốn về nhà ăn cơm.
Trong nhà nghỉ ngơi nửa ngày, buổi chiều Lục Thiên Duệ cùng Lục Nhã Huệ làm bài tập, đến bốn giờ, hai đứa nhỏ lại chạy đến sân huấn luyện.
Đã đến tháng mười hai, bây giờ thời tiết rất lạnh cho nên vào lúc huấn luyện, mở màn là đi chạy bộ làm nóng người. Lục Thiên Due cùng Lục Nhã Huệ không nghĩ tới, buổi chiều lại đổi giáo quan, bọn nhỏ vừa nhìn thấy giáo quan thì lập tức biến sắc.
Lại là, Lục Tư Dĩnh.
Hai anh em nhà này liếc nhau một cái, khóc không ra nước mắt.
Có nhiều giáo quan có thể huấn luyện bọn họ như vậy, ai cũng tốt hơn Lục Tư Dĩnh.
Sáu giờ, huấn luyện kết thúc.
Lục Thiên Duệ và Lục Nhã Huệ đã mệt mỏi gần chết, đỡ lấy nhau đi về nhà.
Lục Tư Đình cũng vừa mới về nhà, nhìn thấy bộ dáng của hai đứa nhỏ thì có chút hiếu kỳ.
"Dì thực sự quá độc ác, em là cháu gái ruột của di mà!”
"Anh luôn cảm thấy ánh mắt của dì nhìn anh có gì đó không đúng, có phải là ba đã làm chuyện gì khiến cho dì tức giận cho nên dì mới huấn luyện như vậy không."
"Sang năm Lan Lan cũng sẽ đi học, đến lúc đó chắc chắn là em ấy sẽ tham gia huấn luyện cùng chúng ta."
"Tối nay em muốn đi tắm một, à không là hai tiếng!"
Hai đứa bé đáng yêu đang nói chuyện riêng với nhau, không ai quấy ray ai, thậm chí còn tưởng tượng ra cho là Lục Tư Dĩnh bị Lục Tư Đình làm tức giận cho nên mới ác như vậy.
Lục Tư Đình ho nhẹ hai tiếng, bây giờ hai em bé đang yêu mới phát hiện ra ba mình đã về.
Hai em bé vừa mới phàn nàn về dì của mình, sau khi nhìn thấy ba thì không còn dám nói gì nữa.
Thật ra chính bọn nhỏ cũng biết, tất cả mọi người đều được huấn luyện như nhau, chỉ có điều từ trước đến nay Lục Tư Dĩnh luôn đáng sợ hơn những giáo quan khác, cô ấy luôn muốn khai khá tiềm năng của con người.