“Mẹ ngoan, để bé vỗ vỗ….” Bàn tay đầy thịt mềm mại khẽ vuốt vuốt lưng cô, “Đều tại cha hư, lần sau không được đánh mông mẹ nữa…”
Dạ Cô Tinh cảm thấy, từ trước tới nay chưa từng ngượng ngùng như vậy.
Nếu bây giờ trước mặt cô có cái khe, nếu như cô đủ nhỏ, vậy thì quá tốt, nhất định cô sẽ không do dự mà chui vào.
Trái lại, vẻ mặt người đàn ông chỉ lạnh nhạt, “Được, lần sau không đánh mông nữa, đổi chỗ khác…”
Nói xong, nhìn thoáng qua ngực người phụ nữ.
Dạ Cô Tinh mặt đầy hắc tuyến, hung hăng liếc nhìn anh.
“Mẹ ơi, bím tóc, bé muốn buộc bím tóc!”
Đi vào phòng tắm cầm lược ra, Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sô pha, vỗ vỗ cái ghế đẩu con con bên cạnh, “Đến đây ngồi nào.”
Cô bé dứt khoát đẩy cái tay của cha mình ra, ngay cả bát cháo thịt nóng hôi hổi cũng không thèm nhìn, hớn hở lao vào vòng tay của mẹ.
Anh An bất đắc dĩ, buông thìa, trải nghiệm cảm giác bị người ta ghét bỏ thật sự không tốt tẹo nào…
Ngoan ngoãn ngồi vào chỗ của mình, cánh tay mập mạp toàn thịt để trên đầu gối, một đôi mắt to long lanh chớp chớp.
“Mẹ ơi, bé muốn một bím tóc thật đẹp cơ ~”
“Được rồi, bé đỏm dáng!”
“Đỏm dáng là đẹp gì ạ? Có đẹp bằng con không?”
Dạ Cô Tinh: “….”
“Chắc chắn không đẹp bằng con rồi, bởi vì con thơm thế này cơ mà, còn ‘đỏm dáng’ là thúi lắm.”
(Giải thích một chút, đỏm dáng ở đây tác dùng từ 臭美 ‘xú mỹ’, làm đẹp, nhưng tách riêng từng từ thì lại có nghĩa là thối và đẹp. Bé Húc mới học nói, chưa biết từ này nên mới tách chữ ra như thế.)
Dạ Cô Tinh: “…”
Anh Tuyển Hoàng: “…”
“Ha ha….. con là đẹp nhất…”
“Ừm, con đẹp nhất.”
Thế là cô nhóc đứng bật dậy, chạy tới trước gương, xoay trái xoay phải, tự luyến đến không biên giới.
Cốc cốc.
Tám giớ mười lăm phút, Trương Á đúng giờ gõ cửa.
Cô nhóc chạy bạch bạch tới trước cửa, bày ra một dáng đứng tự cho là đẹp nhất, chờ mẹ mở cửa ra, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình.
Trương Á sững sờ đứng ngây ra tại chỗ, phản ứng đầu tiên là mình gõ nhầm phòng rồi à? Nhưng mà nhìn lại, không nhầm mà, chị Cô Tinh đang đứng trước mặt mình đây thôi.
Cô bé xinh đẹp đáng yêu này từ đâu tới vậy?
“Dì ơi, bé có đẹp không?”
“…Đẹp.”
Hai tay nhấc váy lên, nhún người rất thục nữ, “Cảm ơn.”
“Vóc dáng nhỏ bé nhưng rất có thần thái, chỉ tiếc sự kiêu ngạo trong mắt quá rõ ràng, đã để lộ cảm xúc chân thực.”
“Đây là….” Trương Á tò mò mở to mắt, nhìn cô bé đáng yêu, rồi lại nhìn Dạ Cô Tinh.
“Vào rồi nói sau.” Dạ Cô Tinh kéo bé con nhà mình ôm vào lòng, “Con gái chị, An Húc.”
“Bé con xinh đẹp, chào con!”
“Con chào dì.”
“Ngoan, gọi chị.”
“Không được đâu.”
“Ủa….. Tại sao?”
“Nếu cháu gọi dì là chị, dì sẽ phải gọi mẹ cháu là dì đó…… Anh trai cháu nói, dì chính là những bác gái vừa già lại vừa béo….”
“Cháu không muốn mẹ thành dì đâu….Vậy nên chỉ có thể để dì là dì thôi!”
Trương Á: “…..”
Cho nên, mình = dì = bác gái = vừa già lại vừa béo?
Dạ Cô Tinh giật giật khóe miệng, ho nhẹ hai tiếng để che giấu ý cười.
“Tiểu Á, lời trẻ con nói không biết chừng mực, em đừng đau lòng. Khụ khụ…”
Trương Á thở dài, ánh mắt u oán nhìn bé con mỉm cười đến sáng lạn ngọt ngào, không có chút giác ngộ nào rằng mình đã phạm sai lầm.
“Hôm nay có sắp xếp gì thế?” Dạ Cô Tinh ôm con gái ngồi xuống sô pha.
Trương Á theo vào ngồi ở ghế đối diện, mở văn kiện trong tay ra.
“Mười giờ sáng, có lịch chụp ảnh với nhãn hàng thời trang TWO, buổi trưa Lão phật gia có tổ chức tiệc, chắc hẳn có mời rất nhiều nhân sĩ tham dự, buổi chiều từ ba giờ trở đi thì không có lịch gì.”
“Hoàng, anh có sắp xếp gì không?”
“Tạm thời không có.”
“Vậy, con gái, giao cho anh nhé.”
“Yên tâm.”
Trương Á lúc này mới phát hiện ra sự có mặt của anh An, từ nãy đến giờ cô ấy đều đưa lưng về phía bàn ăn nên chưa phát hiện ra.”
“Anh, anh An …”
Nói thật, cô ấy có chút khiếp đảm, giọng nói cũng có chút run rẩy.
An Tuyển Hoàng gương mặt lạnh lùng, khẽ ừm một tiếng xem như đáp lại.
Trương Á có chút thụ sủng nhược kinh.
Cho đến tận khi ra khỏi cửa khách sạn, cô ấy khó khăn lắm mới thở phào được một hơi.
Dạ Cô Tinh thấy vậy mà buồn cười hỏi, “Sao em nhìn thấy anh ấy mà như nhìn thấy hổ vậy?”
Trương Á nuốt nước bọt, “Anh An rõ ràng còn đáng sợ hơn hổ luôn ấy??”
Dạ Cô Tinh nhún nhún vai không cho thêm ý kiến gì nữa.
Thì ra người đàn ông nhà mình uy nghiêm như thế, có thể so với chúa sơn lâm luôn.
Xe bảo mẫu đỗ trước cửa khách sạn, Tiểu My đến đón hai người lên xe.
Dạ Cô Tinh đeo kính râm, thôi không trêu đùa nữa.
Chín giờ hai mươi lăm phút, ba người đã đến chỗ quay chụp.
Diệp Nhĩ tự mình giám sát, dựa theo trang phục mà phối hợp thiết kế trang điểm, phục sức, hiệu quả đúng thật là tuyệt vời.
Chiếc váy đen ôm sát dài đến mắt cá chân, thiết kế nhỏ gọn ôm trọn từng đường cong cơ thể duyên dáng của người phụ nữ, cổ áo hơi khoét để lộ xương quai xanh thanh tú, như ẩn như hiện trong chân váy xẻ cao là một đôi chân thon thả lại nõn nà.
“Hoàn mỹ!” Diệp Nhĩ giơ ngón cái.
Dạ Huy Nguyệt ở bên cạnh, ánh mắt cũng lộ ra vẻ kinh diễm.
Đã từ rất lâu, trong lòng trong mắt người thiếu niên này toàn là cô, cô hoàn toàn không có cùng huyết thống với anh, nhưng anh vẫn luôn một mực gọi cô một tiếng “chị gái”
Chị, về sau hãy để xem chăm sóc chị! Dùng thân phận là một người đàn ông, bảo vệ chị cả đời!
Em không phải em trai chị! Cũng không muốn làm em trai chị!
Vậy em muốn làm cái gì của chị?
Làm chồng!
Lời thề son sắt, ngôn ngữ chuẩn xác, có lẽ, là anh rung động.
Mười mấy năm gắn bó bầu bạn, cô đối với anh, là tồn tại còn quan trọng hơn cả sinh mệnh.
Nếu như không có An Tuyển Hoàng, có lẽ, cô đã trở thành vợ của anh, là mẹ của con anh. Cứ như vậy mà bình thản, bên nhau đến già….
Đáng tiếc, trên đời này không có nếu như.
Chỉ có An Tuyển Hoàng, mới có Dạ Cô Tinh của hiện tại.
Dạ Huy Nguyệt lắc đầu cười khổ.
Có ai chưa từng trải qua tuổi trẻ?
Có tuổi trẻ của ai mà chưa từng bồng bột?
Có thời điểm bồng bột nào mà chưa từng thầm mến một người?
“Đang nghĩ cái gì vậy?” Bên tai vang lên một tiếng hờn dỗi, Dạ Huy Nguyệt nâng mắt, đã nhìn thấy người con gái có gương mặt nhỏ nhắn thanh nhã như hoa sen.
Đúng rồi, chốn về của anh là ở đây…
“Đang nhớ về lúc trước của chị gái.” Vừa nói, vừa thuận tay ôm người vào lòng.
Vòng eo nhỏ nhắn, xúc cảm mềm mại.
Trải qua khoảng thời gian ở chung, Diệp Nhĩ đã sớm hình thành thói quen để anh chạm vào, vẻ mặt vô cùng tự nhiên.
Ôm thì ôm đi, dù sao mọi người ai cũng đã biết, cô ấy còn phải giấu cái gì nữa?
“Chị của anh…..” Diệp Nhĩ lâm vào trầm tư, ánh mắt trống trải lại xa xôi, giống như xuyên qua trăm sông ngàn núi, mới tìm lại được ký ức thuở đầu.
“Cô ấy rất mạnh mẽ…. Chỉ cần là chuyện mà cô ấy muốn làm, thì chắc chắn có thể thành công.” Sau một lúc lâu, Diếp Nhị mới thốt ra một câu như vậy.
Dạ Huy Nguyệt gật đầu.
Chỉ cần chuyện mà chị muốn làm, đều có thể thành công…
Buổi chụp hình kết thúc, Dạ Cô Tinh vừa mới đi ra đã bị một đống phóng viên vây quanh, nửa bước cũng khó đi.
Sắc mặt Trương Á trở nên khó coi, không yên tâm mà liếc nhìn Dạ Cô Tinh.
Lịch trình đều được bí mật tiến hành, sao lại có nhiều phóng viên đánh hơi được như vậy.
Đáp án duy nhất, chỉ có thể là là có người để lộ bí mật.
Ánh mắt tự nhiên lướt qua Tiểu My, phát hiện cô ấy đứng trước một đám phóng viên, bảo vệ Dạ Cô Tinh thì suy nghĩ ấy lập tức biến mất.
Chắc không có khả năng là cô ấy.
Cuối cùng, vẫn là nhờ bảo vệ ra mặt, Dạ Cô Tinh mới có thể thoát thân.
Trương Á tự mình lên xe, Tiểu My ngồi vào ghế phụ.
Dạ Cô Ting ngồi ghế sau, bỏ kính râm xuống, xoa trán.
“Sao lại thế này?”
“Chị Cô Tinh, thật xin lỗi, em cũng không biết.”
“Nhiều phóng viên như vậy, chắc chắn là nghe được phong thanh ở đâu rồi. Lịch trình hôm nay của chị có những ai biết?”
“Phòng làm việc của bên TWO, chị, em và Tiểu My.”
Dạ Cô Tinh ánh mắt trầm tư.
Sắc mặt Tiểu My lại trắng bệch, “Chị Cô Tinh, chị Tiểu Á, em….”
Trực giác Trương Á mách bảo có điều không ổn.
“Chắc là hôm qua, lúc em phát trực tiếp, cameras không cẩn thận lia được lịch trình trên bàn, cho nên mới…”
“Em nói xem, sao em lại như thế…” Trương Á Tức giận đến đau gan, “Thôi bỏ đi! Chị lười bàn cãi với em, ngày mai tự mình thu dọn hành lý về nước đi!”
“Chị Tiểu Á, thật sự xin lỗi, em sẽ sửa! Em cam đoan, từ nay về sau sẽ không để tình trạng này xảy ra nữa đâu, làm ơn, hãy cho em thêm một cơ hội nữa!”
“Em làm như thế này, bảo làm sao chị có thể cho em thêm cơ hội? Hôm nay em có thể phạm sai lầm, ngày mai sẽ có người dùng sai lầm đó của em để nắm thóp em. Tiểu My, em là một cô gái tốt, nhưng lại không đủ cẩn thận và đề phòng!”
“Thật sự xin lỗi, em….”
Ánh mắt khẽ liếc nhìn về phía Dạ Cô Tinh, Trương Á đứng ngồi không yên.
Nói thật, cô ấy rất thích Tiểu My, cô nhóc này tuy không đủ thông minh, thường xuyên phạm sai lầm nhưng tính cách lại mạnh mẽ, chỉ từ hành động che chắn phóng viên, sống chết bảo vệ Dạ Cô Tinh, Trương Á cảm thấy, dù thế nào cũng nên cho cô nhóc thêm một cơ hội nữa.
Nhưng mà, vị kia chưa lên tiếng, cô ấy cũng không dám tự ý quyết đinh.
“Thôi được rồi, cũng không nghiêm trọng đến vậy, lần sau chú ý một chút.”
Dạ Cô Tinh cũng không muốn hà khắc với nhân viên.
Tiểu My tuy không đủ thông minh, nhưng đủ kiên định.
Chỉ cần bồi dưỡng tử tế, vẫn có thể trọng dụng.
“Cảm ơn chị Cô Tinh, cảm ơn chị Tiểu Á…”
..
Karl Lagerfeld, là nhà thiết kế kiêm nhiếp ảnh gia nổi tiếng của Đức, là người chiến vị trí cao nhất trong làng thời trang, được tôn xưng là “Caesar đại đế của làng thời trang”, hay còn được gọi là “Lão phật gia”.
Bữa tiệc được cử hành tại Khách sạn Waldorf Astoria số 49-50 Đại lộ Pike, Manhattan, New York, Hoa Kỳ.
Dạ Cô Tinh diện một chiếc váy màu đỏ rượu nổi bật, thiết kế các tà váy dài ngắn khác nhau làm lộ ra mắt cá chân tinh xảo trắng nõn, phối thêm một đôi cao gót càng tôn lên cặp chân dài cùng những đường cong mềm mại.
Bông tai viền đẹp như sơn mài được làm bằng hồng ngọc làm nổi lên da thịt trắng như tuyết, trừ nó ra thì cô không mang nhiều trang sức.
Đơn giản mà lại tao nhã, tinh xảo lại nền nã.
Thiếu đi châu báu điểm trang, nhưng khí chất quanh thân lại bộc lộ rõ ràng.
Từng bước đi tới, mỗi bước đều là phong tình.
Lão phật gia đang cùng mọi người nói chuyện thấy vậy thì khoát tay, ngừng lại mà đi nhanh tới nghênh đón, từ tuần lễ thời trang thu đông lần trước, hai người đã từng gặp mặt, đương nhiên không xa lạ gì.
“Athena, hoan nghênh.”
Chạm má, hoàn thành nghi thức chào hỏi, Dạ Cô Tinh cười nói: “Đã lâu không gặp.”
“Tôi đã xem qua bộ sưu tập xuân hè của TWO, trang phục được mặc trên người cô như được trao thêm linh hồn vậy.”
“Cảm ơn.”
“Năm nay ở Chanel, tôi còn tám bộ sưu tập thời trang cao cấp, hơn nữa ở Fendi còn năm bộ, thế nào, có hứng thú không?”
“Cảm ơn sự cất nhắc của ngài, chỉ là sáu tháng cuối năm tôi có một bộ điện ảnh hợp tác với bên Hong Kong, không chắc là sẽ có thời gian.”
Mọi người thổn thức.
Giới giải trí vĩnh viễn không tách rời được giới thời trang, đừng nói ngôi sao, cho dù có là siêu sao đi chăng nữa, ai mà chẳng hi vọng mình có thể gắn được cái mác cao cấp lên người thông qua những bộ đồ hiệu cơ chứ?
Như tuần lễ thời trang New York này, người nổi tiếng muốn tham dự nhiều như lá mùa thu, vơ tay là có được cả đám.
Nhưng người được Lão phật gia đích thân mời lại không quá nhiều, mà mời đến trình diễn lại càng hiếm hơn, tính đi tính lại cũng chỉ có siêu mẫu Thiên thần Victoria’s Secret Doutzen Kroes, siêu mẫu Brazil Gisele Bundchen, và Miranda Kerr với nụ cười ngọt như mật.
Không ngờ rằng, Dạ Cô Tinh lại từ chối thẳng thừng như vậy.
Lại nhìn biểu cảm của Lão phật gia, bình thường, nụ cười tự nhiên không hề có chút gượng ép, chẳng có chút xíu biểu hiện tức giận vì bị từ chối nào.
Hai tay mở rộng, cho Dạ Cô Tinh một cái ôm, “Tôi rất thích người thành thật.”
“Là vinh hạnh của tôi.”
Dạ Cô Tinh bây giờ chưa muốn nhiều như thế, việc cấp bách trước mắt là giải quyết Bang Tam Hợp và tìm ra cỏ Long Dương cứu sống Nina. Cho đến lúc đó, thời gian làm việc bình thường nên giảm đến mức tối thiểu.
Cô chỉ ăn ngay nói thật mà thôi.
“Nghe nói cô sắp đi Hong Kong, vừa đúng lúc, tôi cũng có một người bạn đến từ đó, không biết có giúp gì được cho cô không.”
Dạ Cô Tinh nhướn mày, rất tự khoác khuỷu tay Lão phật gia. Đây là một vị nghệ thuật gia hào sảng, rất đáng để tôn trọng và kính ngưỡng.
“Hey, Mars” Lagerfeld nói với giọng điệu rất thân quen, “Để tôi giới thiệu cho cậu một vị tiểu thư thú vị.”
Chỉ thấy người gọi là Mars kia chậm rãi xoay người, theo động tác của anh ta, rượu đỏ trong ly sóng sánh thành một độ cung uyển chuyển.
Trên người là tây trang được cắt may thủ công, ôm trọn lấy thân hình, vai rộng eo hẹp, là dáng người tam giác hoàn mỹ.
Cuối cùng, ánh mắt cô dừng lại trên mặt người đàn ông.
Ba phần cứng rắn, bảy phần tuấn mỹ, giơ tay nhấc chân đều tỏa ra khí chất độc đáo.
Không thể khen là quá tao nhã, cũng chẳng thể nói là quá thô lỗ, tóm lại, chính là khí chất tùy tâm tùy ý, mạnh mẽ lại chính trực.
Không giống quý tộc, cũng chẳng phải bình dân.
Dạ Cô Tinh trong lòng âm thầm đánh giá, nhưng trên mặt lại giữ nguyên vẻ tươi cười thong dong.
“Ngôi sao mới của Hollywood, nữ chính của Rose & Lion, hòn ngọc mới trong làng thời trang, Athena Ye.”
Sau đó lại nhìn sang Dạ Cô Tinh, “Bang Tam Hợp Hong Kong, Cậu hai nhà họ Hướng, chủ tịch của Rock Records và là cổ đông lớn của Emperor Entertainment, Hướng Phong. Cô có thể gọi cậu ấy là Mars.”
“Vinh hạnh.”
“Vinh hạnh.”
Một cái bắt tay, lời nói ra đều là tiếng Trung.
Chỉ là, một người dùng tiếng phổ thông, một người dùng tiếng Quảng.
Dạ Cô Tinh ý cười thâm trầm, “Thì ra là cậu hai Hướng.”
Hướng Phong quay người, đầu tiên là tiếp xúc với ánh mắt của Dạ Cô Tinh, nội tâm đã vui sướng không thôi.
Thì ra là cô ấy?!
Tra xét nửa tháng cũng không tìm được một chút tin tức nào, không ngờ lại có thể gặp lại ở đây!
Quả Thật là “Đi mòn gót giày tìm chẳng thấy, đến khi thấy được chẳng tốn công” mà!!
Thật ra, đến Hướng Phong cũng chẳng thể hiểu được, vì sao chỉ một thoáng nhìn xuống từ tầng hai sân bay, lại có thể để anh ta nhớ thương lâu đến thế?
Chẳng qua, giờ phút gặp lại này, nghe thấy tiếng tim mình reo lên rộn rã, anh ta có chút sáng tỏ….
“Tôi đã xem qua Rose & Lion mà cô Dạ đóng, kỹ năng diễn rất tốt, rất tinh tế, ở Hong Kong vô cùng được chào đón.”
Anh ta nói tiếng phổ thông có hơi không chuẩn, còn pha ngữ điệu Hong Kong rất nặng, nghe có chút hài hước.
Dạ Cô Tinh khẽ mỉm cười, “Tính ra, còn phải cảm ơn Emperor đã sắp xếp cơ hội, nếu không, bộ phim cho dù có xuất sắc cũng không thể ra mắt khán giả.”
Giọng nói trong trẻo, không hề nịnh nọt. Bị đôi mắt nghiêm túc không gợn sóng nhìn qua, Hướng Phong chỉ cảm thấy tim mình run rẩy.
“Cô Dạ khách sáo quá rồi. Một tác phẩm tốt có rất nhiều cơ hội. Tôi chỉ là kẻ làm ăn, chỉ coi trọng khả năng thương nghiệp.”
Ngụ ý, bộ phim của cô rất tốt, vậy nên tôi đánh giá nó rất cao.
Nói qua nói lại, anh khen tôi, tôi tâng bốc anh, cuộc nói chuyện vô cùng thoải mái.
Gặp dịp thì chơi, ai mà không biết chứ?
Hai người đều là cao thủ lão làng.
“Thật ngại quá, tôi đi vệ sinh một chút.” Dạ Cô Tinh đặt chiếc ly trống vào khay của người bồi bàn, nói với Hướng Phong.
Người đàn ông nhún nhún vai, tùy ý mà cười cười, “Cô cứ tự nhiên.”
Dạ Cô Tinh xoay người rời đi.
Hướng Phong thu hồi ánh mắt, xoay người nói chuyện với một siêu mẫu bên cạnh, nụ cười tựa như gió xuân.
Anh ta là một thợ săn ưu tú, thứ anh thâm hiểu nhất, chính là lạt mềm buộc chặt…
“Cheers!” Xuyên qua chất lỏng màu đỏ trong chén, ánh mắt anh ta dõi theo bóng dáng tinh tế mà xinh đẹp kia biến mất ở góc hành lang.
Trong mắt là dạt dào hứng thú.
“Hướng tổng, rất vui khi được làm quen….”
“Tôi cũng vậy.” Anh cúi người, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay trắng trẻo của người phụ nữ.
…
Đi ra từ nhà vệ sinh, Dạ Cô Tinh rút di động ra, tiến vào thanh máy, xuống thẳng tầng hầm để xe.
“Tiểu Á, là chị đây.”
“Chị Cô Tinh, xe của chị em đỗ ở tầng A1 số 48 đó.”
Đột nhiên, bước chân ngừng lại.
Dạ Cô Tinh cúp điện thoại, nhìn thẳng vào người đang khoanh tay đứng kia, ánh mắt bình tĩnh.
“Bữa tiệc còn chưa kết thúc đâu, sao cô lại vội vã như vậy?” Johnstone thoải mái dựa vào đầu xe, nhìn cô, cười vô cùng châm chọc.
“Không có quy định nào là phải chờ kết thúc bữa tiệc mới có thể rời đi.”
Johnstone nhún vai, “Cũng đúng.”
Lấy ra chìa khóa xe, Dạ Cô Tinh nhìn cô ta, “Cảm phiền tránh ra.”
Johnstone đứng thẳng, dịch ra đứng gọn sang một bên.
Dạ Cô Tinh không ngờ hôm nay cô ta dễ nói chuyện như vậy, có chút ngạc nhiên.
“Cô đang tránh mặt tôi?”
Tay cô hơi dùng sức, cửa xe đã mở một nửa.
Bỗng nhiên Dạ Cô Tinh đóng sập cửa lại, trực tiếp vòng qua đầu xe, đi đến trước mặt Johnstone.
Cô cười cười, “Cô cũng đâu phải ôn thần, tôi tránh mặt cô làm gì?”
“Vậy là ở bữa tiệc sao lại giả vờ không nhìn thấy tôi?”
“Không phải giả vờ, là tôi thực sự không nhìn thấy.”
Johnstone á khẩu không trả lời tiếp được.
“Bây giờ còn có việc gì không?”
Lắc đầu.
“Vậy tôi có thể đi chưa?”
Johnstone làm tư thế mời.
Ngồi vào trong xe, thắt chặt dây an toàn, Dạ Cô Tinh kèo cửa kính xe xuống, ánh mắt nhìn thẳng.
“Johnstone, tìm một người đàn ông rồi nghiêm túc mà yêu đương đi. Đừng lãng phí thời gian trên người một số người và việc vô dụng.” Ngừng một chút, rồi cô nói tiếp, “Không đáng đâu.”
Johnstone có ý gì với mình, Dạ Cô Tinh cũng hiểu được ít nhiều.
Cách của người bình thường có lẽ sẽ lựa chọn giả vờ không hiểu mà lờ đi.
Nhưng cô cảm thấy như vậy là không nên!
Nếu đã không thích thì phải nói rõ ra, hình thành một lập trường vững chắc mà từ chối đối phương, nếu như chết cũng không mở lời, cái gì mà lời nói dối thiện ý, cái gì là sợ tổn thương trái tim đối phương, tất cả đều là ngụy biện cả thôi!
Thật là Bạch Liên Hoa, Mary Sue đến cực điểm.
“Tôi đã nói rõ rồi, còn cô muốn làm như thế nào, tôi sẽ không hỏi lại nữa.”
Nghiêng mặt, nhìn cô ta thật sâu, “Cô tự lo tốt bản thân đi.”
Nói xong giẫm chân ga, nghênh ngang rời đi.
Johnstone đứng chết trân một chỗ thật lâu, rồi bỗng nhiên nhếch khóe miệng.
“Người phụ nữ đáng ghét này, thật sự là không để lại cho mình tý mặt mũi nào.”
Tìm một người đàn ông, nghiêm túc yêu đương?
Nghe cũng hay đấy…