Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Các người đang làm gì vậy?!”

Mọi người nghe thấy tiếng thì nhìn lại, thấy Sylvia đứng ở bậc thềm, vẻ mặt lạnh lùng.

Vệ binh đương nhiên không để ý tới bà ta, vẫn ra tay tàn độc, không hề nương tay, đều là những người đã qua rèn luyện cả.

Vệ binh hơi chậm lại, thủ lĩnh vừa định nói nhưng đã bị một người phủ đầu ra mặt.

“Hoàng hậu, người này đã xâm phạm người, chúng tôi sẽ không buông tha cho gã.”

Sự trung thành này cũng phải diễn cho giống một tí mới được.

Đáng tiếc, muốn vỗ mông ngựa nhưng lại vỗ trúng đùi ngựa.

Khi Sylvia nghe thấy hai từ “xâm phạm”, khuôn mặt bà ta sầm xuống.

“Câm miệng! Các người đang nói gì hồ đồ cái gì vậy?”

“Không lẽ không phải người này đã xâm phạm chỗ ở của ngài sao?”

Ánh mắt người phụ nữ lóe lên, biểu cảm cứng đờ.

Bên này, tiếng người đàn ông kêu đau liên tục cất lên, kìm nén cơn tức giận khủng khiếp của mình, nhưng ông ta đã bị bịt miệng.

“Dừng lại hết cho tôi.”

“Hoàng hậu, cái này…” Vệ binh do dự, dần hạ tay xuống dưới ánh mắt áp chế của bà ta.

Nhưng những hộ vệ áo đen thì lại không nghe lời bà ta.

Bất kể thân phận của bà ta là gì, Hoàng hậu hay ngọc hoàng đại đế, bọn họ cũng chỉ nghe lời của một người mà thôi.

Sylvia lạnh lùng nhướn mày, như một thanh kiếm sắc bén xuyên qua không trung, xuyên thẳng qua Dạ Cô Tinh.

Dạ Cô Tinh ung dung đững cách không xa, nhìn cảnh vật xung quanh, cũng không thèm nhìn cô một cái, tránh ra, thờ ơ.

Cuộc đối đầu im lặng bắt đầu.

Sylvia nóng lòng như thể muốn nuốt chửng người khác. Dạ Cô Tinh thì vẫn rất bình tĩnh.

“Bảo người của cô dừng tay lại.”

Cuối cùng bà ta không thể nhịn được nữa mà mở lời trước.

Dạ Cô Tinh lúc này mới miễn cưỡng nhìn bà ta, vẫy tay, vệ sĩ áo đen nhanh chóng lùi về phía sau cô.

Sylvia run lên vì tức giận.

Người đàn ông bị đánh chật vật bò lên, nhìn lên bậc thềm rồi gục đầu, quay lưng bỏ đi không nói một lời.

“Đợi đã!”

Dạ Cô Tinh gọi người đứng lại, gương mặt cười như không cười của cô khiến người ta kinh hồn bạt vía.

Bước chân người đàn ông khựng lại, ba vệ sĩ áo đen đứng thành hàng trước mặt ông ta.

“Ông là ai?”

Đôi mắt Sylvia lóe lên.

Người đàn ông trầm mặc cúi đầu, hai tay nắm chặt thành nắm đấm, khẽ run lên như thể không còn chịu đựng thêm được nữa.

“Ông là cái thứ gì chứ? Tưởng cung điện là cái chợ sao? Muốn đến là đến, muốn đi là đi?”

“…”

“Không nói gì?” Lẽ nào… bị câm sao?

Dạ Cô Tinh phỏng đoán, nghe vậy, người đàn ông vốn đang thở hổn hển càng thêm thở gấp hơn.

“Ba người các anh, nâng mặt gã lên.”

Nhóm áo đen bắt đầu ra tay, nhưng không ngờ được rằng người đàn ông lại giơ nắm đấm lên, nhìn cánh tay nổi gân xanh cũng đủ hiểu dùng sức nhiều như thế nào.

Nhóm người này có thể ở bên Dạ Cô Tinh, đó cũng không phải ăn chay, công phu cũng rất cứng.

Nhanh chóng lùi lại, vừa chiến đấu, vừa né tránh.

Chiến cục ba đấu một, không có gì đáng để hồi hộp chờ đợi.

Người đàn ông bị đè xuống đất, rất chật vật.

Dạ Cô Tinh đưa mắt nhìn người nào đó vẫn đang đứng trên bậc thang ra vẻ cao quý, ánh mắt rất khinh thường.

Nhưng diễn xuất này của bà ta lại vẫn không thể đủ để giữ mình, càng khiến người khác hoài nghi.

John cũng là người có chức có tước, còn truyền lệnh cho Liên Minh Tử Thần đuổi giết Dạ Cơ Sơn. Cơn bão dư luận lần này lại càng chắc chắn là do người này bí mật khống chế, nhưng hai người hôm nay vốn nên như hai sợi dây bện chặt vào nhau để chống kẻ thù, giờ lại giả vờ như hai người xa lạ.

Khi hành động bất thường ắt phải có chuyện!.

Sợ hãi?

Hoặc là… cảm thấy chột dạ?

Suy nghĩ nhanh chóng chuyển động, hai con người này làm gì có chuyện cắn rứt lương tâm hay là chột dạ.

Một tia sáng xẹt qua trong đầu, trong lòng chợt thấy thảng thốt.

Có khả năng này không nhỉ?!

Vẫy tay ra lệnh vệ sĩ đưa người đến trước mặt mình.

“Ngẩng đầu lên!”

Người đàn ông hừ một cái, không phục.

Dạ Cô Tinh cười lạnh, một vệ sĩ thấy vậy, tiến lên giơ tay ra giữ lấy cằm người đàn ông.

Khuôn mặt không có gì nổi bật, hơi mập, đầu hói, bóng loáng. Nhìn qua như một kẻ mới phất lên.

“Ngài John?!”

Vệ sĩ đứng đầu kêu lên, “Sao lại là ngài?”

Vẻ mặt hoảng sợ, sao mình lại đánh ông thần tài này rồi vậy trời?

Đột nhiên, ánh mắt nhìn về phía Dạ Cô Tinh cũng ẩn chứa ai oán.

Phải biết rằng, đây không phải người bình thường, một ông trùm tàu biển, một ông trùm năng lượng, còn là một vị Tử tước do Bệ hạ đích thân sắc phong nữa.

Có thể nói, 1/3 dân số Thụy Điển đều kiếm ăn nuôi sống gia đình dưới tay ông ta.

Sao mình lại đánh người này rồi?

Bọn vệ binh hận không thể đập đầu vào tường.

“Ngài John?” Dạ Cô Tinh che miệng, tỏ vẻ kinh ngạc.

Cô nên nói là mình may mắn. Do Sylvia đang nhất thời hoảng loạn, lúc này gặp John, còn bị cô bắt ngay tại trận.

“Vì sao ông lại đi ra từ nơi ở của Hoàng hậu?” Câu nói đầy rẫy kinh ngạc, nhưng lại có chút ẩn ý.

Sylvia cười khẩy, “Alizee, ý cô là gì? Tôi và ngài John là bạn cũ. Hôm nay vừa hay rảnh rỗi, ngồi lại nói chuyện thì có vấn đề gì sao?”

“Ồ, hóa ra Hoàng hậu và ngài Johm đây là bạn tốt. Chẳng trách ông ta, một người đàn ông xa lạ có thể thoải mái ra vào nơi ở của bà.”

“Xem ra là tôi kinh ngạc quá, nhất thời quên đi sự khác biệt giữa văn hóa Trung Quốc và phương Tây. Suy cho cùng, trong tình huống này thì hai bên nam nữ đều phải tránh những tình huống thế này mới đúng.”

Người nói cô tình, người nghe lại có ý.

Dạ Cô Tinh nhận thấy rõ ràng ánh mắt Sylvia dao động trong giây lát, trong khi biểu cảm của John thì cứng đờ.

Trong lòng đột nhiên có chút suy đoán.

Hai con người này nếu nói giữa họ không hề có gì, thì có đánh chết cô cũng không tin.

Một người đàn ông dụng tâm mưu đồ vì một người phụ nữ, bỏ tiền bỏ sức, nếu như nó chỉ là mối quan hệ bạn bè, thì xem ra có phần hơi xa xỉ.

“Cô nói bừa cái gì đấy?” Bà ta trầm giọng quở trách, lấy ra uy nghiêm của Hoàng hậu.

“Nói bừa?” Dạ Cô Tinh nhướn mày.

Vốn cho rằng cô sẽ phản bác, nhưng không ngờ lại thay đổi lời nói.

“Tôi đã nói gì? Câu nào là nói bừa? Xin Hoàng hậu chỉ rõ. Tôi bị quá nhiều người vu khống rồi, nên ghét nhất là bị chụp mũ như vậy, nói gì thì cũng phải có bằng chứng rõ ràng!”

Cổ họng Sylvia nghẹn đắng.

Nếu như bà ta thực sự vặn lại thì vốn chẳng có gì cũng trở thành có gì rồi.

“Tại sao Hoàng hậu lại không nói gì nữa rồi? Bà yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bao giờ nói chuyện giữa và và ông John ra ngoài để hãm hại bà đâu.”

Mỉm cười tỏ ra ân cần, hồn nhiên tới mức vô hại.

Các vệ binh nghe thấy thế thì như lọt vào sương mù.

Chuyện giữa Hoàng hậu và ông John…?

Chuyện gì vậy?

Những ánh mắt tò mò xoay quanh hai người.

“Alizee! Cô đừng có quá đáng!” Không tự chủ được mà lên giọng.

“Tôi chỉ nói sự thật… Xin lỗi, không ngờ bà lại phản ứng mạnh như vậy…” Vẻ mặt có lỗi nói.

Trong mắt người ngoài, Sylvia trở nên tức giận là vì cảm thấy chột dạ.

“Tôi chỉ cùng với Hoàng hậu ôn lại chuyện cũ mà thôi! Trong cung ai mà chẳng biết, hàng tháng tôi đều sẽ đều đặn ghé thăm, đến cả bệ hạ cũng không nói gì. Từ khi nào đến lượt cô lên tiếng rồi?”

“Ồ, hóa ra mỗi tháng ông John đều tới! Chậc chậc chậc…”

“Cô!”

“Ôi—nếu đã có người nói tôi cố tình ngậm máu phun người, vậy thì có tiếng cũng phải có miếng mới được, tôi chẳng có lí do gì để che giấu hộ các người nữa cả.” Nói rồi, tỏ vẻ đau lòng, tiếp “Vốn dĩ nghĩ thể diện của Hoàng thất quan trọng, tôi chỉ mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng các người thực sự đang lừa đối vọi người quá đáng.”

Không cho hai người cơ hội để nói, “Lúc nãy, rõ ràng tôi nhìn thấy hai người ôm nhau, quên, âu yếm, ôm, hôn!”

Mọi người đều bị sốc, bọn họ đã nghe thấy gì rồi?

Một cái ôm có thể nói là chào xã giao, nhưng hôn thì là chuyện gì chứ?

Hoàng hậu đã ngoại tình sao?

Với ông John…

Bọn vệ binh lúc này mới biết mình tiêu rồi, bí mật hoàng thất, hoàng gia đâu thể để bọn họ nghe được?

“Cô… sao cô có thể mở miệng nói bừa?” Sylvia tức xanh mặt.

Hai chân John loạng choạng.

“Alizee, dù sao cô cũng là một công chúa. Đã trở về hoàng thất, cho dù cô thừa nhận hay không, thì tôi cũng là mẹ kế của cô. Bất kể cô nghe đồn từ đâu hay có thành kiến gì với tôi, thì cô đều có thể nói cho tôi biết. Không cần dùng cách này hay cách khác khiên tôi phải khó xử.”

Trong vòng mấy giây, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như cũ, còn đánh trả lại một đòn. Người phụ nữ này quả thật không dễ đối phó.

Ý cười thoáng qua, trong lồng ngực lại là chiến ý dâng trào.

Chỉ thấy mí mắt cô rũ xuống, lông mi run rẩy, không khóc, không phản bác, nhưng lại khiến người ta cảm thấy cô đang bất bình, bất lực và đau khổ.

“…Xin lỗi, tôi… sẽ không nói chuyện này ra, nếu như gánh lấy trách nhiệm này có thể giữ lại thể diện cho Hoàng thất, tôi…” Mím chặt môi, “Không ngại gánh vác tiếng xấu.”

Đương nhiên là sẽ diễn giỏi hơn người khác rồi.

Cô là người đã từng nhận tượng vàng Oscar đó.

Quả nhiên, mặt của bà ta như bị chứng táo bón, như bước một chân vào hố phân, sau đó cố lôi ra nhưng lại chỉ bốc mùi hôi thối.

Trong lòng cô cảm thấy mừng thầm.

Bây giờ đã nếm trải cảm giác bị người khác đưa vào tròng, có trăm cái miệng cũng không thể nói lại được.

Dạ Cô Tinh khẽ khịt mũi, ánh mắt hiện lên sự mỉa mai.

Khi hai người hợp lực lại để chơi xấu tôi, không nghĩ tới có ngày sẽ bị chơi lại sao?

Thiên Đạo luân hồi, có ai tránh khỏi?

Sau bao nhiêu năm tại vị, Sylvia chưa bao giờ phải xấu hổ như bây giờ. Hận Dạ Cô Tinh nhưng lại chẳng thể làm gì cô cả.

Sự thật là John đến tìm bà ta, và John đã bị bắt ngay tại trận cũng là thật.

Bà ta rõ ràng đã ý thức được rằng mình đã rơi vào thế yếu, cực kỳ bị động.

“Mọi người đi làm việc đi, ở đây không sao rồi.” Sylvia nói với đám vệ binh bằng giọng nói nhẹ nhàng và êm dịu.

Đây là… hạ lệnh đuổi người?

Quả nhiên, một nhóm người hùng dũng tiến đến thì khi rời đi cũng phải chỉnh tề.

Sự uy nghiêm của Hoàng hậu đã hiển hiện, các vệ sĩ không dám phản kháng.

Kết quả là, sự nghi ngờ của Dạ Cô Tinh tăng lên vài phần.

Không thể nói với người khác.

Bà ta đã kiếm cớ để khiến mọi người rời đi, như vậy phải chăng là…chột dạ rồi?

Đợi người đi xa, nụ cười khó duy trì của Sylvia đột nhiên khựng lại, trong chốc lát bỗng trở nên rời rạc.

Nhìn Dạ Cô Tinh nói: “Không ngại nói chuyện chứ?”

“Tất nhiên.” Cô nhún vai.

“Mời.”

Hai người lần lượt bước vào phòng. Vừa bước tới cửa, Dạ Cô Tinh quay lại, dùng ánh mắt ra dấu với vệ sĩ.

Vệ sĩ ngầm hiểu, giữ chặt John.

“Ngồi đi!”

Ngay từ khi bước vào cửa, Dạ Cô Tinh đã bắt đầu dò xét kỹ lưỡng. Không thể phủ nhận rằng người phụ nữ này ngoài tố chất tâm lý cứng rắn ra, thì còn có khiếu thẩm mĩ đáng kinh ngạc.

Trang trí theo phong cách phương Tây, thảm cashmere trắng kem trên lối vào, ghế sofa vải kiểu châu Âu và hoa linh lan được đặt trên bệ cửa sổ.

Rất có gu.

Dạ Cô Tinh mỉm cười. Thảo nào hồi đó Nina không thể cạnh tranh được với bà ta…

Có nhiều lúc, tình yêu của đàn ông không thể thắng nổi thủ đoạn của phụ nữ.

Carl yêu Nina, nhưng lại không thể chống lại âm mưu của Sylvia.

Từ một người bình dân trở thành Hoàng hậu, phải kiên trì bao lâu mới có thể đậu lên cành cao kia?

“Cô cười cái gì?”

“Tôi chỉ cảm thán thôi.”

“Có thể nói rõ hơn không?”

“Hoàng hậu là một người phụ nữ rất hấp dẫn.”

Bà ta cười đoan trang, “Cảm ơn!”

Mỗi người một câu, bà tới tôi đi, không có chửi rủa, cũng không có sự lạnh lùng hay hằn học, bầu không khí tốt đến mức lạ thường.

“Thả John đi đi, cô không đủ khả năng chọc vào đâu.”

Cuối cùng, quay lại vấn đề chính.

Dạ Cô Tinh đưa tay ra, vén tóc ra sau tai, tư thế đoan trang và xinh đẹp.

Đôi mắt Sylvia khẽ lóe lên một nét u sầu khó nhận ra.

Được thôi, Dạ Cô Tinh thừa nhận, rằng cô cố ý.

Đối với một người phụ nữ mà nói, đặc biệt là một người phụ nữ xinh đẹp, còn gì đau đớn hơn sự già nua và mất đi tuổi thanh xuân?

Khoác lên mình bộ lễ phục cung đình sang trọng, trang điểm tinh tế, trên đầu đội vương miện hoa hồng, vẻ đẹp ấy thật sang trọng và hấp dẫn.

“Đây mới là công chúa đích thực”, Sylvia chợt nghĩ tới lời đánh giá của Macy về cô trong talk show “Danh viện”.

Nở nụ cười, nếp nhăn ở đuôi mắt giống như chiếc quạt gấp mở ra trong tích tắc. “Cô còn đẹp hơn cả mẹ mình.”

“Đáng tiếc, tôi chưa từng nhìn thấy bà ấy.”

Dạ Cô Tinh vẫn bình thản, nhìn Sylvia với ánh mắt dò xét. “Trung Quốc có một câu ngạn ngữ: hậu sinh khả úy.”

“Tôi nghe rồi.” Nói rồi nhìn ra cửa sổ, John đang bị ba vệ sĩ coi sóc, biểu cảm ủ dột.

“Tôi hy vọng, cô thả ông ấy đi.”

“Thực ra, tôi có chút khâm phục bà đấy. Rõ ràng là hạ giọng cầu xin người khác, nhưng những câu chữ từ miệng bà nói ra sao lại có thể trở thành mệnh lệnh vậy? Bà là Hoàng hậu Thụy Điển, nhưng chẳng là gì của tôi cả. Bà dựa vào cái gì mà cho rằng tôi sẽ phải nghe bà?”

Cười nhạt như thường lệ, từng câu từng chữ!

Cách trực tiếp nhất để đối phó với người kiêu ngạo là đặt sự kiêu ngạo của người ấy xuống đất và chà đạp nó.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK