Mái tóc uốn sóng to nhẹ nhàng buông xoã, vạt áo phông dài được sơ vin trong quần bò, bao lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô gái, khoác ngoài là áo gió dáng ngắn màu sẫm, hai chân vừa nhỏ dài vừa thẳng.
Vừa có cảm giác thiếu nữ vừa toát lên sự trưởng thành, vừa tự do trong sáng vừa quyến rũ.
Nếu không phải do tình huống không hợp, Thiệu Diệp rất muốn huýt sáo lưu manh.
Cực phẩm!
Cực phẩm tuyệt trần!
“Thiệu tổng, xin lỗi, để anh chờ lâu.”
Từ từ đứng dậy, Thiệu Diệp chỉnh lại áo vest, vươn tay, “Cô Dạ, nghe danh đã lâu.”
Dạ Cô Tinh nắm lại.
Sau một hồi chào hỏi, anh ta lịch sự kéo ghế cho cô, Dạ Cô Tinh cười nói “Cảm ơn”, tao nhã ngồi xuống.
Thiệu Diệp bắt đầu pha trà.
Dạ Cô Tinh nhìn lại, không vội chút nào.
Tư thế pha trà của anh dù không tao nhã như phụ nữ làm, nhưng vẫn có nét thưởng thức.
Ổn, chuẩn, trầm.
“Mời.”
Dạ Cô Tinh nhận chén, trước tiên đặt lên mũi ngửi khẽ, ngửi hương, rồi mới nhìn chén, ngắm sắc trà, sau cùng mới chậm rãi uống, nếm vị.
Thiệu Diệp thấy vậy, hơi bất ngờ, “Xem ra, Thiệu mỗ đã gặp được người trong nghề rồi.”
“Không dám nhận. Văn hoá trà Hong Kong và đại lục có rất nhiều chỗ khác nhau.”
“Khác nhau chỗ nào?”
Dạ Cô Tinh buông chén trà, “Thiệu tổng bớt chút thời gian vàng ngọc, không phải chỉ là để thưởng trà cùng tôi đấy chứ?”
Nụ cười của anh ta hơi thu lại. “Nếu cô Dạ đã nói thẳng vậy, thì Thiệu mỗ cũng không quanh co nữa. Tình hình trước mắt của TVB, không cần tôi nói nhiều, người sáng suốt cũng đã thấy, Emperor đang đà phát triển mạnh mẽ, mà nhiều nghệ sĩ của TVB lại rời đi.”
“Thế nên?”
“Trước mắt, TVB và Emperor đều đang quay phim điện ảnh chủ đề thanh xuân vườn trường, tôi muốn mời cô Dạ cùng tham gia.”
Những năm gần đây, điện ảnh Hong Kong liên tục đổi mới, tuy rằng đề tài bang phái vẫn chiếm vị trí chủ đạo, nhưng phim tình cảm thanh xuân cũng vô cùng đắt khách, rất được giới trẻ theo dõi.
Dạ Cô Tinh cười, “Thiệu tổng, tôi cũng không dấu gì anh, ba ngày trước bên Emperor đã liên hệ với tôi rồi.”
Ánh mắt Thiệu Diệp nheo lại căng thẳng.
Dạ Cô Tinh nhấp ngụm trà, “Tôi không đồng ý.”
Anh ta khẽ thở phào.
“Nhưng tôi cũng không từ chối.”
Thay đổi bất ngờ, giống như đang ngồi tàu siêu tốc vậy, Thiệu Diệp cảm thấy hơi bực bội.
“Cô Dạ đây là có ý gì? Một chân đạp hai thuyền?”
Nhìn anh ta một cái, nét mặt Dạ Cô Tinh dần lạnh, “Cũng có thể là, hai thuyền này tôi đều không muốn lên?”
“Không lẽ cô Dạ bằng lòng từ bỏ miếng thịt mỡ Hong Kong này?”
Dạ Cô Tinh chép miệng, ánh mắt tỏ vẻ ghét bỏ: “Thịt mỡ ngấy lắm, tôi không thích.”
“Cô!” Thiệu Diệp chán nản.
“Cô Dạ là người thông minh, chắc sẽ biết ý của tôi. Hiện nay, triển vọng thị trường điện ảnh Hong Kong vẫn rất khả quan đấy.”
“Triển vọng thị trường Hong Kong tuy là ổn, tôi cũng khá hào hứng, nhưng thế thì có liên quan gì tới TVB hay Emperor đâu?”
Thiệu Diệp giống như nghe được chuyện gì buồn cười lắm, “Muốn đứng vững trong giới điện ảnh Hong Kong, ngoài hai công ty này, cô cho là còn có sự lựa chọn nào khác sao?”
“Xem ra, Thiệu tổng vẫn chưa hiểu rõ tình hình rồi.” Dạ Cô Tinh lắc đầu, than nhẹ.
Anh ta vô thức nhíu mày.
“Đầu tiên, tôi không phải người Hong Kong, cũng không phải ngôi sao Hong Kong, thế nên sẽ không cần phải tìm chỗ đứng trong nghành điện ảnh Hong Kong; Tiếp theo, Hong Kong là một đô thị quốc tế lớn, vô cùng xem trọng văn hoá Âu Mỹ, không chỉ có TVB, cũng không liên quan gì tới Emperor, nó so với ca sĩ gốc Hong Kong còn nổi tiếng hơn; Cuối cùng, ngoài TVB và Emperor ra, chẳng nhẽ lại không công ty điện ảnh nào có đủ trọng lượng sao? Cứ cho là không có đi, tôi cũng có thể dùng tài nguyên đại lục, sau đó chiếu ở Hong Kong, có thể làm thành hai bản tiếng quốc ngữ và tiếng Quảng.”
“Thế nên, đừng kiêu căng như vậy, bởi vì, TVB không mạnh như anh nghĩ đâu; Cũng đừng mất tinh thần như thế, dù sao, Emperor phát triển thế nào đi nữa, cũng không thể chiếm được hết thị trường điện ảnh Hong Kong được.”
Sắc mặt Thiệu Diệp đông cứng, chớp mắt liên tục.
Không thể không thừa nhận, Dạ Cô Tinh đúng là có khả năng nói ra những lời này.
Gốc của cô ở bên đại lục, thị trường điện ảnh Hong Kong với cô, chẳng khác nào gân gà – ăn thì nhạt nhẽo, mà bỏ thì tiếc.
Hơn nữa, cuối năm ngoái, “Rose & Lion” vừa chiếu, đã nổi tiếng khắp thế giới, chiếm tới ba phần tư doanh thu phòng vé Hong Kong tháng ấy, đánh bại kỷ lục phòng vé Hong Kong phim “Titanic” chiếu năm ấy.
Mà độ nổi tiếng của Athena Ye cũng tăng vọt, không chỉ thu hút được vô số fan ở khu vực Âu Mỹ, mà tại Hong Kong cũng nổi một trận gió “Áo Tím”.
Fan nam Hong Kong thì gọi cô là “Angelina Jolie” của Trung Quốc, mà fan nữ thì xem cô là nữ thần.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân hôm nay Thiệu Diệp tới tìm cô.
Có sự tham gia của Dạ Cô Tinh, nghĩa là đạt được sự bảo đảm cho phòng vé.
Ban đầu, trong tay anh ta còn có một bộ phim truyền hình TVB đề tài luật pháp chính trị muốn mời cô đóng vai chính, ba mươi hai tập, nhưng, xem xét tới việc từ lúc Dạ Cô Tinh debut đến giờ, đa số tác phẩm đều là phim điện ảnh, phim truyền hình chỉ từng tham gia bộ “Yên Chi Lệ”, nên đã bỏ suy nghĩ ấy đi luôn.
May mà, anh ta còn chưa nói ra…
Tình hình bây giờ là, cô nàng này đến phim điện ảnh cũng chướng mắt, nữa là phim truyền hình vừa dài vừa lộn xộn?
Thiệu Diệp cảm thấy, mình không có cách nào thuyết phục cô gái này.
Cô đã chặn hết đường của anh ta rồi.
Chẳng trách cô có can đảm trắng trợn mà đến muộn, hôm nay, cho dù cô không đến…
Chờ đã!
Hai mắt anh ta híp lại, bất ngờ, nở nụ cười.
“Cô Dạ nếu đã đến đây, chắc cũng muốn trao đổi gì với chúng tôi chứ?”
Người này cũng không dốt lắm.
Dạ Cô Tinh thầm nói.
“Tất nhiên rồi. Dù sao thì, chẳng có ngôi sao nào chê nổi tiếng, cũng như không có ai chê tiền nhiều, Thiệu tổng nói xem, có phải không?”
“Cô Dạ đúng là một người thông minh.”
Cô cười, một chén trà thấy đáy, Thiệu Diệp lại rót đầy.
“Cảm ơn.”
“Vậy chuyện quay phim…”
“Tôi muốn xem kịch bản trước đã, rồi mới quyết định nhận hay không, còn về catxe, phía Tinh Huy sẽ cho người tới bàn bạc. Ngoài ra, tôi còn một điều kiện.”
“Mời nói.” Ánh mắt Thiệu Diệp lộ vẻ thận trọng.
Đây là một người thành thạo đàm phán, bình tĩnh nắm chắc thời cơ, đầu tiên là tỏ thái độ “Tôi không cần anh”, sau đó là chấp nhận “gắng gượng”.
Như vậy, tất nhiên là giá trị bản thân được nâng cao lên.
Đây là, gặp được cao thủ rồi sao?
Anh ta cười suy tư.
“Nếu như, tôi quyết định nhận phim, phí đầu tư sản xuất sẽ do Tinh Huy trả một nửa, tất nhiên, tiền lời sau đấy cũng sẽ chia đôi. Ý Thiệu tổng thế nào?”
“…Chuyện này tôi phải bàn bạc lại với ban giám đốc đã.”
“Được, vậy tôi đây rất chờ mong.” Dạ Cô Tinh đứng dậy, “Mong lần gặp tiếp theo.”
“Chờ chút!”
Bước chân dừng lại.
Tiếng Thiệu Diệp vang lên từ phía sau –
“Cho hỏi, nếu như cuối cùng không thể đồng ý, vậy cô Dạ liệu có hợp tác với bên khác không?”
“Thiệu tổng là học sinh xuất sắc tốt nghiệp ngành kinh tế đại học Harvard, chắc phải rõ, tư bản là luôn đầu tư vào những thứ có thể thu lợi nhuận.”
“Thiệu mỗ cứ tưởng rằng, cô Dạ đây không phải người tham tiền.”
“Nhầm rồi. Thương nhân trục lợi thôi.”
Nói xong, rời khỏi căn phòng.
Thiệu Diệp đứng tại chỗ, một lúc sau, mới nói một câu: “Thương nhân trục lợi…”
Bên kia, Dạ Cô Tinh tạm biệt Thiệu tổng đài TVB, lái xe chạy tới điểm hẹn tiếp theo –
Emperor!
Cô đã đến muộn một tiếng đồng hồ, nhưng, cô không vội.
Tới được chỗ hẹn, lại được nhân viên thông báo –
“Cô gái kia đã thanh toán rời đi từ nửa tiếng trước rồi.”
“Là nữ sao?” Dạ Cô Tinh nhướng mày, bảo sao không kiên nhẫn chờ được.
So với TVB, Emperor đúng là nóng nảy hơn, dù sao cũng là người trẻ tuổi.
Nhún vai, cô thong thả đi vào trong quán, uống một tách trà chiều, lúc này mới chậm rãi đi về biệt thự.
Trước khi đi, cô không quên mua về một miếng bánh xoài matcha cho cậu bé.
“Anh, anh đồng ý rồi… Không được nuốt lời…”
Giọng trẻ con, nói ngôn ngữ mà mọi người không hiểu nổi.
Không phải tiếng Quảng, chẳng phải tiếng Anh, mà là… tiếng Pháp.
Phát âm tiêu chuẩn, giọng điệu vô cùng thanh nhã.
Tất cả mọi người đều bị giọng trẻ con hơi nũng nịu ấy thu hút.
Anh mắt đổ dồn về phía cửa.
Lại thấy một bé trai tuấn tú, khoảng năm sau tuổi, mặc một bộ vest nhỏ thoải mái, giống như cậu bé lịch lãm bước ra từ bìa báo.
Mà càng khiến người ta ngạc nhiên hơn là ánh mắt cậu bé, màu tím trong suốt sáng lấp lánh, dưới ánh mặt trời, màu sắc huyền bí khiến người khác không thể rời mắt.
“Anh, nhanh lên… Còn một miếng cuối thôi!” Giậm chân mang theo nôn nóng, mà cũng rất đáng yêu.
Đúng lúc này, rèm cửa được gạt ra, một người đàn ông mặc áo gió đen bước vào, thân cao như ngọc, đường nét thâm thuý, khiến mọi người trầm trồ.
Cậu bé kéo anh tới quầy hàng, chỉ vào tầng trên cùng, “Anh, anh xem miếng này… nè?”
Anh nhướng mày, im lặng nhìn bé, một đôi mắt tím sâu thẳm như biển.
“Hết, hết rồi? Bánh của em…” Vẻ mặt cậu bé khó nén nổi thất vọng.
“Đi.” Thản nhiên nói.
Lông mi run rẩy, chậm rãi nâng mắt, trong mắt cậu bé dần có nhưng đốm sáng nhỏ, “Đã hết rồi…”
Bánh xoài match mà cậu bé thích.
Ánh mắt anh hơi trầm xuống, hơi nhắc nhở: “Ken…”
Tủi thân cắn môi, “Anh, em muốn cơ.”
“Nhưng mà, đã hết rồi.”
“…”
“Đi thôi.”
“Vâng.”
Một lớn một nhỏ, quay người rời đi.
“Anh, sao chúng ta lại đến Hong Kong.”
“Gặp một người.”
“Ai thế ạ?”
“Người mà em luôn muốn gặp.”
Bé Ken chớp mắt mấy cái, người vẫn luôn muốn gặp?
Là mẹ!
Dạ Cô Tinh đỗ xe xong, vừa vào cửa, đã thấy Tiểu Kim Mao ngoan ngoãn ngồi xem “Sponge Bob” trên ghế sopha.
“Ares?”
Tiểu Kim Mao trượt xuống sopha, bổ nhào tới chỗ cô, ôm hai chân Dạ Cô Tinh.
“Xoài matcha, thích không?”
Cánh mũi khẽ động, “Mommy…”
Dạ Cô Tinh cười híp mắt, “Cho con đấy, ra bàn ăn đi, nhớ rửa tay đấy.”
Thím Lâm đeo tạp dề, đi ra đón từ phòng bếp, khuôn mặt mang nụ cười, “Cô chủ đã về rồi.”
“Thím vất vả rồi.”
“Không vất vả. Ăn cơm luôn nhé?”
Dạ Cô Tinh gật đầu, “Tôi đi thay quần áo trước đã.”
Đang chuẩn bị xuống tầng, Dạ Huy Nguyệt lại gọi điện thoại đến.
“Chị, bàn bạc sao rồi.”
“Thiệu Diệp kia cũng được, có đầu óc.”
“Bên Emperor thì sao?”
“Chị đến muộn một tiếng, người ta không chờ được, đi rồi.”
“Vậy quyết định chọn TVB à?”
Dạ Cô Tinh kể lại chuyện bàn điều kiện với Thiệu Diệp một lần, sau cùng, không quên dặn lại, “Lần này, em tự đi bàn với anh ta đi.”
“Ok chị.”
Dạ Cô Tinh nhìn đồng hồ trên tường, sắp sáu giờ rồi.
“Chuẩn bị tan làm à?”
“Sắp rồi ạ.”
“Em bây giờ vẫn ở căn nhà lúc trước à?”
Dạ Huy Nguyệt sững sờ, úp mở nói: “Hỏi cái này làm gì?”
“Em căng thẳng cái gì? Chị chỉ muốn nói là, tổ hợp nhà ở khu dân cư Ám Dạ mới mở rộng bên cạnh, là do công ty đầu tư nhiều nhất, chị bảo Lạc Xuyên chừa cho em một căn hộ nhà vườn đấy, chìa quá chắc sắp được giao đến tay em rồi.”
“Chị, chị tặng nhà cho em?”
“Đúng thế! Em xem lúc nào chuyển tới đi, cũng sửa xong hết rồi, đồ điện đồ gia dụng đủ cả.”
“Thật ra không cần đâu, em giờ sống cũng rất tốt mà.”
“Dù sao cũng không phải nhà mình, với cả, em giờ cũng được người ta gọi một tiếng Dạ tổng rồi, cứ ở nhà thuê thì còn ra thể thống gì?”
“Chị, không cần đâu… Em muốn chuyển nhà mới, sẽ mua bằng tiền của mình, chị giữ lại bán đi.”
“Huy Nguyệt, em có phải đang giấu chị chuyện gì không?”
Dạ Huy Nguyệt thầm nói một tiếng toi rồi!
Nét mặt lại vô cùng bình tĩnh, giọng cũng không dao động tí nào.
“Nói gì vậy… Được rồi, nếu chị đã tặng, em sẽ không khách sáo nữa.”
Dạ Cô Tinh lúc này mới thôi nghi ngờ, nhưng vẫn thấy kỳ lạ.
“Em bây giờ… sống một mình hả?”
Trong lòng Dạ Huy Nguyệt hộp hộp.
“Không thì với ai nữa?”
“Dạo này tâm trạng tốt chứ?”
“Cũng được.”
“Có chuyện gì vui không? Có bạn gái rồi à?”
“Bạn gái thì chưa có, việc làm ăn thì không ít, tài nguyên dồi dào, tâm trạng có thể không vui sao?”
“Việc làm ăn?”
“Chị, em nói chị nghe này, năm ngoái sau khi bỏ tiền đầu tư vào bên chị Hinh Đình lãi quay vòng, lãi phải gấp đôi! Như kiểu tiền ở khắp nơi ấy!”
“Thế hả, đã nếm được vị ngọt rồi? Năm nay…”
Nói qua nói lại, Dạ Cô Tinh không moi được thêm thông tin gì, còn bị Dạ Huy Nguyệt dắt mũi đổi chủ đề.
Kết thúc cuộc gọi, anh nằm nhoài trên ghế làm việc, thở dài thườn thượt.
Đúng là chị mình…
Mệt chết mình rồi!
Lúc này, cửa bị đẩy từ ngoài vào.
Tiếng giày cao gót cộp cộp, lập tức, Diệp Nhĩ đã đứng trước bàn làm việc.
Em gái trợ lý theo sát phía sau, sắc mặt tái nhợt, “Dạ tổng, em không cản được cô ấy.”
Phất tay, “Ra ngoài đi.”
“Dạ vâng.”
Cảnh cửa đóng lại, một cái túi bay tới, Dạ Huy Nguyệt nhanh tay chặn lại.
Chiếc tui Gucci bản giới hạn trên tay Diệp Nhĩ cứ thế lăn xuống dưới bàn làm việc.
“Ấy, sao bực tức quá vậy?” Dạ Huy Nguyệt cúi xuống nhặt lên, không hề tức giận.
“Dạ Huy Nguyệt, cậu chán sống rồi à!”
“Không có mà… Sống, sao lại chán được? Em còn muốn sống với chị đầu bạc răng long luôn mà…”
Diệp Nhĩ hai mắt bốc cháy: “Bớt lẻo mép với tôi đi!”
“Được rồi, không lẻo mép nữa.”
“Cậu bảo tôi chờ dưới công ty, bảo đúng sau giờ, đã hơn nửa tiếng rồi, còn không thấy người đâu, cậu sao chưa thành tiên đi!”
Tự nhiên làm cô đứng dưới tầng như bình hoa trang trí, đúng hai mươi bảy phút!
Chú có thể chờ, nhưng thím thì không!
Khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống: “Hôm nay, cậu tốt nhất nói rõ lý do ra đi, nếu không…” Hai mắt nheo lại, xắn tay áo.
Cùng trong Dạ Tổ, hơn nữa cô còn là người cố gắng nhất, sức mạnh của Diệp Nhĩ không thấp.
“Chị của em gọi điện thoại tới.”
Diệp Nhĩ ngây người, “Nhất Nhất?” Mắt sáng lên, “Em ấy… nói gì?”
Dạ Huy Nguyệt đứng dậy, thong thả bước tới trước mặt cô, đưa tay ôm ấy cơ thể mềm mại, ánh mắt Diệp Nhĩ lộ ra vẻ xấu hổ lúng túng, vô thức giãy giụa.
“Chị của em hỏi là, có phải đang sống một mình không?”
Cơ thể cứng ngắc, Diệp Nhĩ không giãy nữa, hồi hộp nhìn anh.
“Rồi cậu nói sao?!”
“Nói thật chứ sao.”
Hai mắt Diệp Nhĩ mở lớn, gào thét thành tiếng: “Dạ Huy Nguyệt! Cậu đã hứa là sẽ không nói ra rồi mà!”
“Em đúng là đã hứa.”
“Vậy sao cậu còn…”
“Em bảo là không sống một mình, nhưng không nói là sống cùng ai.”
Diệp Nhĩ thở phào nhẹ nhõm.
Đột nhiên, lại xù lông: “Cậu cố tình!”
“Em cố tình đấy.”
“Cậu!”
“Diệp Nhĩ, quan hệ của chúng ta cứ phải che giấu vậy sao?” Trong mắt cậu là nét buồn rầu.
“Ý tôi không phải vậy…” Mí mắt khẽ buông, cô không đành lòng nhìn anh như vậy, Dạ Huy Nguyệt trong trí nhớ, hăng hái, phóng khoáng thẳng thắn, chưa từng có vẻ mặt này.
Có đôi khi, Diệp Nhĩ sẽ cảm thấy mình là người có tội.
Khụ khụ… Dù sao thì, rượu tráng dương là cô lấy ra, người… cũng là do cô đè.
“Vậy ý chị là gì?” Nhìn chằm chằm cô, ánh mắt sáng rỡ.
“Chúng ta… không nên như thế này…”
Cô cảm thấy mất tự nhiên, một người bạn trai nhỏ hơn mình tám tuổi, Diệp Nhĩ có lúc thấy áy náy khi đang gặm cỏ non.
Quan trọng nhất là, Dạ Huy Nguyệt là em trai của Nhất Nhất, mà Nhất Nhất lại là chị em thân thiết với cô, suy ra, Dạ Huy Nguyệt là em trai cô.
Quan hệ này…
“Không, nên, như, thế, này?” Sắc mặt cậu lập tức tối lại.
Nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, áp sát, lại gần, “Vậy chị nói đi, thế nào mới được!”
“Nè… Em bỏ ra đã, chúng ta từ từ nói chuyện…”
Nói chuyện?
Nói cái quần què ấy!
Dạ Huy Nguyệt dán môi lên, hung hăng áp sát.
“Đừng… ưm…” Dạ Huy Nguyệt, nhóc thối này!
Mặc kệ sự giãy dụa của cô, tính bướng bỉnh của Dạ Huy Nguyệt nổi lên, giữ người vào trong ngực, cắn mạnh một cái.
Lông mày Diệp Nhĩu nhăn lại.
Má! Đau chết đi được!
Nếm được cả vị máu tươi, mút mạnh hai cái nữa, Dạ Huy Nguyệt mới buông người ra.
Diệp Nhĩ há miệng thở dốc, hai mắt mờ sương, nhất là đôi môi, vì thấm máu đỏ, xinh đẹp ướt át.
“Cậu cậu cậu… Nhóc điên này!”
Cười nhạt một tiếng, “Điên từ lâu rồi.”
“Huy Nguyệt, chúng ta không như này nữa được không?” Trong mắt Diệp Nhĩ là sự thoả hiệp.
Mấy ngày ngày, hai người ngủ cùng giường, mơ cùng giấc, cô biết chuyện này không đúng, cô muốn từ chối, nhưng anh lại cứ có cách làm cô thất bại.
Sống ba mươi năm rồi, Diệp Nhĩ từ trước đến nay chưa từng bị đè nén như vậy.
Cùng với cảm giác bất lực mạnh mẽ, cô chợt thấy hoảng hốt.
Nếu như Nhất Nhất biết, thì phải làm sao đây?
Nếu như bản thân đắm chìm, thì phải làm thế nào?
Cô có thể cảm nhận được, người đàn ông này đang từng ngày bước vào của sống, từng bước chiếm lấy trái tim cô.
“Chị đang trốn tránh!”
“Không có!”
“Chị nhìn em này.”
Ép giữ đầu cô, “Em bảo chị, nhìn em.”
“Đủ rồi! Đủ rồi –” Cô gạt tay anh ra, móng tay cào xước vài hết đỏ trên mu bàn tay anh.
Dạ Huy Nguyệt vẫn nắm lấy, không buông tay.
“Cậu ép tôi! Cậu đang ép tôi –”
“Diệp Nhĩ, nhìn em mà nói, chị rốt cuộc có động lòng gì với em không?!”
“…”
“Chị nói đi!”
Anh nắm tay mạnh hơn.
Đôi môi đỏ mọng cắn chặt, trong mắt Diệp Nhĩ hiện lên sự quật cường không thể thay đổi.
“Được, được… Chị khá lắm!”
“Huy Nguyệt, dừng lại đi…”
“Đừng nói nữa! Diệp Nhĩ, đừng tưởng là tôi thích chị, là chị có thể chà đạp lên tình cảm của tôi!”
“Xin lỗi… chị xin lỗi…”
Cô không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên như vậy.
“Muộn rồi!”
Cùng với tiếng hét của phụ nữ, tài liệu bị gạt hết xuống đất, bàn làm việc trống một khoảng lớn.
Hai tay nâng lên, Diệp Nhĩ bị ôm tới mặt bàn, anh nghiêng người áp lên.
Mạnh mẽ xé một đường, áo sơ mi rộng màu trắng mỏng manh, cúc áo rơi xuống mặt bàn, sàn nhà, vang lên tiếng lách cách…
“Chị bảo, không nên sao?”
“Dạ Huy Nguyệt, cậu lại phát điên gì đấy?!”
“Ngậm miệng!”
“Cậu… ưm…”
“Ông đây sẽ làm tới khi nào chị bằng lòng mới thôi!”
Điên rồi!
Cả thế giới này điên hết rồi!