Thời gian tàn nhẫn, năm tháng như dao, trên khuôn mặt người đàn ông ẩn hiện sự tang thương, khí thế quanh người lại càng trở nên lão luyện, trầm ổn.
“Nhiều năm sau, tôi sẽ giống như dáng vẻ lúc này của bạn.”
Câu nói này, là Dạ Cô Tinh vô tình nhìn thấy ở đâu đó, cũng không rõ nguồn gốc, nhưng đối với tình cảnh hiện giờ, lại vô cùng thích hợp.
Kỷ Tu Thần bây giờ, đã trở thành Kỷ Cương của năm đó.
Gánh nặng trách nhiệm của dòng họ đặt trên vai, đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, chịu đựng quá nhiều, thậm chí đến hôn nhân… cũng không thể tự làm chủ.
Lúc này, Giang Vũ Tình đứng bên cạnh Kỷ Tu Thần, mặc đồ tang, làm bà chủ của nhà họ Kỷ lo liệu mọi việc lớn nhỏ, thấu tình đạt lý.
“Bà An…”
Đưa tay nhận lấy những nén hương được đưa tới, Dạ Cô Tinh đối diện với di ảnh, vái ba vái.
Đối với Kỷ Cương, thậm chí là cả nhà họ Kỷ, cô đều không có ấn tượng tốt, Kỷ Tình càng khiến người ta chán ghét, cho nên, không hành đại lễ.
Mặt mũi An Tuyển Hoàng bình thản, không phân biệt được vui hay giận.
Dâng hương, cúi lạy, lại coi nhẹ cái đệm hương bồ trước mặt, từ chối dập đầu.
Vợ chồng hai người liếc nhìn nhau.
Vô thanh, thắng hữu thanh.
Kỷ Tu Thần không nói gì, những vị khách khác cũng không dám nói nhiều.
Những năm này, quan hệ giữa hai nhà họ An – Kỷ đã sớm không còn thân thiết như trước, An Tuyển Hoàng chịu đến, đã là nể mặt lắm rồi, không thể nào thật sự bắt anh quỳ xuống được.
Phúng viếng xong xuôi, đứng dậy chào tạm biệt.
“Ở lại ăn cơm bữa cơm đi, dù sao cũng… là người một nhà.” Giang Vũ Tình giữ lại.
“Không được rồi, thằng bé còn nhỏ, không thể rời người.”
“Là Đôn Nhi à? Tôi lập tức cho người đi đón.”
Xem ra là quyết tâm muốn giữ họ lại ăn cơm, Dạ Cô Tinh cũng không tiện từ chối, gọi điện bảo Huy Nguyệt đưa cậu bé qua.
Nhà cũ thật đúng không hổ là nhà cũ, nhiều năm như vậy rồi, hầu như không hề thay đổi.
Năm đó, chính ở chỗ này, Lận Tuệ và những người khác, muốn ra oai phủ đầu với cô, bây giờ nghĩ lại, lại chỉ thấy buồn cười.
Tuổi trẻ, luôn dễ dàng bị kích động.
Kích động, luôn làm người ta nhiệt huyết sôi trào.
Dạ Cô Tinh không khỏi nhớ lại sự kiêu ngạo cuồng vọng của mình lúc đầu, không hề sợ hãi.
Đáng tiếc, thời gian một đi không trở lại.
Năm tháng đã mài dũa cô trở nên dịu dàng như ngọc, cùng với tuổi tác tăng lên, ngày càng thu lại vẻ bướng bỉnh trên người, trở nên chín chắn rộng lượng, thận trọng đoan trang.
Rất nhanh, Đôn Đôn được đưa đến, mỉm cười nhào vào trong lòng mẹ.
“Dạ tổng, ở lại cùng nhau ăn bữa cơm đi!”Giang Vũ Tình đúng lúc nói.
“Không cần.” Khách sáo mà từ chối, sau đó xoay người đi sang hướng khác, “Chị, anh rể, Diệp Nhĩ đang giục, em đi trước nhé.”
“Ừm, đi đường chú ý an toàn.”
“Yên tâm.”
Đôn Đôn không sợ người lạ, yên yên ổn ổn ngồi xuống ăn cơm, cũng không cần người khác đút, rất ngoan.
Kỷ Tu Thần với vai trò chủ nhà, ngồi trên vị trí cao nhất, Giang Vũ Tình ngồi thứ hai.
An Tuyển Hoàng mang Đôn Đôn đi vệ sinh, một mình Dạ Cô Tinh ở trong vườn hoa đi dạo.
“Lâu rồi không gặp.”
Xoay người nhìn lại, dưới ánh trăng, người đàn ông quân trang thẳng tắp, mặt mũi đẹp tuấn tú bị che phủ bởi lạnh lùng, như một thanh kiếm ra khỏi vỏ, lộ rõ sự sắc bén.
“Đúng là lâu rồi không gặp.”
Mấy năm trước, do công việc nên thỉnh thoảng Dạ Cô Tinh sẽ xuất hiện ở Trung Quốc, nhưng phần lớn là vội vàng quay về, trừ tuyên truyền phim mới, tham dự lễ trao giải, không bao giờ đụng phải người của ba nhà Kỷ, Giang, Tần.
Cho nên, mọi thứ đều bình an vô sự, mọi người yên lòng.
“Tôi không ngờ, mọi người… sẽ đến.”
“Đúng như bà Kỷ nói, dù sao cũng là người một nhà.”
“Tôi và Vũ Tình kết giao được nửa tháng, đầu năm nay đính hôn, ba tháng nữa sẽ đi đăng ký kết hôn.”
“Chúc mừng.”
“Cảm ơn.” Người đàn ông mỉm cười, phảng phất có chút đau khổ.
Hai nhà Kỷ – Giang liên hôn, được coi là môn đăng hộ đối, hai người lại cùng thuộc dòng chính, một tờ giấy đăng ký kết hôn, dễ như trở bàn tay cột hai dòng họ lại một chỗ.
So với bất kỳ thỏa thuận miệng, lời cam kết nào đều hiệu quả hơn.
“Cường cường hợp lực, thật tốt.”
Anh ta lại lắc đầu cười khổ: “Mấy năm này, quân đội xáo trộn, nhà họ Kỷ sớm đã không còn vinh quang như trước kia, miễn cưỡng chống đỡ mà thôi.”
“Sự phát triển của dòng họ, và sự tiến lên của lịch sử có cùng quy luật, luôn có những nhấp nhô cao thấp, chống đỡ được, thì lưu danh sử sách, không chống đỡ được, thì biến mất trong biển người.”
Kỷ Tu Thần như có điều suy nghĩ.
“Anh… nhìn nhận rất rõ ràng, nhưng có một số việc, nói và làm là hai việc hoàn toàn khác nhau.”
“Cho nên, mới hi vọng trí tuệ và năng lực của người lãnh đạo phải cùng một trình độ.”
Ánh mắt ngưng lại, nở nụ cười và nói, “Tôi có thể coi đây… Là đang khen ngợi không?”
“Tùy anh.”
“Anh ta… Đối xử với cô tốt không?”
Gió thổi xào xạc, đêm khuya yên tĩnh.
Dạ Cô Tinh liếc nhìn anh ta, không hề dao động, “Ở trong chăn, mới biết chăn có rận, giống như người uống nước, nóng hay lạnh tự biết.”
“Tôi…”
“Cha con anh ấy cũng sắp ra đây rồi, tôi đi xem thử.”
Nói xong, quay người rời đi.
Đi đến giữa hành lang, bỗng nghe thấy tiếng khóc của Đôn Đôn, sắc mặt Dạ Cô Tinh hơi thay đổi.
“Anh họ, em đã đợi nhiều năm như thế, anh còn không tin em yêu anh sao?”
“Tránh ra!”
“Tại sao? Cái đứa diễn viên đó có gì tốt chứ? Tại sao anh không nhìn em? Em có chỗ nào không bằng cô ta…”
“Câm miệng!” Tiếng mắng lạnh nhạt phát ra, Dạ Cô Tinh bế con trai đang ngồi dưới đất lên.
“Đôn Đôn ngoan, không bị thương chứ? Đau không?”
Cậu bé nhìn thấy mẹ, lập tức nín khóc, hít hít cái mũi, nói năng rõ ràng: “Bà dì xấu xa này muốn bắt Đôn Đôn, còn dựa vào trong ngực cha…”
“Cô ta bắt con?”
“Dạ! Đôn Đôn đau ở đây…”
Lại thấy trên hai cánh tay trắng nõn của bé con, chỗ xanh chỗ tím.
“Đôn Đôn ngoan, có muốn xem mẹ trừng trị kẻ xấu không?”
“Muốn!”
“Không chỉ xem, còn phải học, sau này phải học cách bảo vệ bản thân, có biết chưa?”
“Vâng!”
Hít sâu một hơi, Dạ Cô Tinh đứng thẳng dậy, quay người, tiến lên trước, đối đầu với ánh mắt khiêu khích đắc ý của Kỷ Tu Viện.
Chát-
Thu tay lại, “Có phải tôi đã từng nói, cả đời này cô đều không được xuất hiện trước mặt tôi không? Cái tát này, là để dạy cô làm người phải biết điều.”
Chát-
“Cái tát tiếp theo này là trả lại cho cô. Có việc gì thì nhắm vào tôi, nhưng, cô ngàn vạn lần không nên, không nên động đến con trai tôi.”
Chát chát-
“Đây là dạy cô học gì không học, lại cứ thích đi học làm kỹ nữ làm kẻ thứ ba!”
Động tác của Dạ Cô Tinh quá nhanh, không ngừng chỉ trích, Kỷ Tu Viện còn chưa kịp phản ứng lại, đã lập tức bị miểu sát.
Ánh mắt căm ghét, ẩn giấu tia điên cuồng.
Nhiều năm như vậy, rời xa quê hương, nếm đủ ngọt bùi cay đắng, đủ loại khinh bỉ, cô ta nhẫn nhịn đến tận bây giờ, mới có cơ hội trở về nước.
Tất cả những điều này đều là Dạ Cô Tinh hại!
Đôi mày thanh tú hơi nhướng, ánh mắt lập tức nghiêm túc lại: “Khuyên cô, suy nghĩ kỹ rồi hãy làm. Lúc này mà dùng súng, cô cũng không sống được!”
Vừa nói, vừa vươn tay rút khẩu súng lục màu bạc được giấu dưới chiếc áo gió.
Giơ súng, ngắm chuẩn, ngón trỏ đặt trên cò súng.
“Cô cảm thấy, trước khi cô mở được chốt an toàn thì tôi có thể giải quyết được cô không!”
Đồng tử bỗng co lại.
Lúng túng lùi về sau, “Cô, làm sao biết…”
“Bây giờ, hoạt động mua bán súng ống đạn dược ở khắp nơi trong giới hắc đạo, đều là dưới cờ của Ám Dạ, nếu không, cô cho rằng mua súng dễ dàng như thế à?”
“Cô đã biết từ sớm?!”
“Thật ngại quá, xem ra cô ở Mỹ quá lâu rồi, không rõ quy định về súng ống ở Trung Quốc, tội danh tự ý tàng trữ súng ống, đủ để bị kết án trên hai năm. Thế nào, muốn thử không?”
“Dạ Cô Tinh, cô cố tình chơi tôi?!”
Nghiêng đầu, cười lạnh.
“Cuộc sống này vốn là một trò chơi, không phải cô thua, thì là tôi thắng, phải so xem giữa tôi và cô ai chơi giỏi hơn, hiểu không?”
Vẻ mặt Kỷ Tu Viện khuất nhục.
Dạ Cô Tinh bế con trai lên, xoay người rời đi.
Cả quá trình, không thèm liếc mắt nhìn An Tuyển Hoàng.
Kỷ Tu Thần nghe thấy động tĩnh, đi về hướng này, đúng lúc chạm mặt phải mẹ con Dạ Cô Tinh.
“Có chuyện gì thế?” Mày nhíu chặt lại.
Lạnh lùng nâng mắt, như bị ngâm nước đá: “Kỷ Tu Thần, anh coi lời tôi nói như gió thoảng bên tai đúng không?!”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?! Nói cho rõ ràng…”
“Anh nghĩ rằng anh giấu đứa em tốt của anh đi. Tôi sẽ không biết à? Nể tình một chữ hiếu, tôi đã có lòng để cô ta đưa tiễn Kỷ Cương một đoạn đường, nhắm một mắt mở một mắt, hai anh em các người thấy tôi dễ bắt nạt, là tên mù kẻ điếc à?!”
“Cô đã sớm biết?!”
Dạ Cô Tinh cười lạnh: “Người nhà anh đều dùng súng để lên đầu tôi rồi, kêu gào đòi trả thù, tôi nếu không biết, chỉ sợ lúc này cả cái mạng cũng mất rồi!”
“Cái gì?! Tu Viện vậy mà… cô nghe tôi giải thích…”
“Được rồi! Đừng nói gì cả, dù anh có giỏi ăn nói như thế nào, đều chỉ là ngụy biện! Tính từ bây giờ, tôi cho anh 12 tiếng đồng hồ, đừng để tôi nhìn thấy cô ta nữa, nếu anh không làm được, thì đừng trách tôi tự mình ra tay!”
“Cô nhất định phải hùng hổ doạ người như thế sao?”
Bây giờ đã khác xưa, Kỷ Tu Thần đã sớm không phải là một nhân vật nhỏ mặc người làm khó dễ như lúc ban đầu nữa.
“Ha ha… vậy chúng ta, cứ chờ xem!”
An Tuyển Hoàng vội vàng đuổi theo, “Vợ ơi chậm thôi, đợi anh…” Trong mắt lại mãnh liệt xẹt qua một tia tăm tối, lại nâng mắt, sau đó là cười trên nỗi đau của người khác!
Kỷ Tu Thần siết chặt hai tay, nghiến chặt hàm răng.
An, Tuyển, Hoàng!
“Anh, anh nhất định phải giúp em trả thù, con khốn Dạ Cô Tinh đó…”
Chát-
“Kỷ Tu Viện, sự nhẫn nại của con người là có mức độ! Đưa súng cho anh? Nghe thấy không!”
“Anh…” Nước mắt cô ta trào ra.
Người đàn ông dời mắt, “Nếu đã thấy ở nhà đủ rồi, anh không ngại cho người lập tức đưa em ra sân bay.”
“Không! Anh, em sai rồi, cầu xin anh, đừng đuổi em đi…”
“Vậy thì tự xem mà làm đi! Có năng lực gây họa, không có năng lực thu dọn, làm ơn, yên tĩnh một chút đi! Đời này, em không đấu thắng cô ấy đâu, nhận thua đi…”
Ngay cả anh ta mà còn cảm thấy mặc cảm, nói gì đến Kỷ Tu Viện?
Nỗi tuyệt vọng biến thành độ cong cay đắng trên môi, thở dài, ngôi sao tuy đẹp, lại khó mà chạm tới…
Bỏ đi!
Bên kia, cuộc chiến chỉ vừa mới bắt đầu.
“Tinh, em đợi anh với.”
“Ồ, anh sao lại đến đây rồi? Không cùng với em họ hoa nhường nguyệt thẹn, nói chuyện yêu đương à?”
“Bà xã, anh…”
Hai mắt híp lại, “An Tuyển Hoàng, đừng nói với em, tay anh không đủ sức trói gà, không biết phản kháng.”
Đột nhiên, im lặng.
“Anh lúc đó…”
“Sao?” Dưới ánh trăng, đôi đồng tử của người phụ nữ yếu ớt sáng lên, đã hiểu rõ tất cả.
Giơ hai tay lên, đầu hàng, “Anh nhận thua.”
“Tránh ra, em không rảnh nói chuyện cười với anh.”
Đôn Đôn nhìn nhìn vẻ mặt lạnh giá của mẹ, lại nhìn vẻ không biết làm sao trong mắt cha, nghiêng đầu lại, quyết đoán lựa chọn theo phe của mẹ.
Ai mạnh ai yếu, nhìn là biết ngay, còn có chỗ nào cần do dự?
Dựa vào kinh nghiệm quá khứ mà xem, lựa chọn của bé, không thể sai sót!
Quỷ nhỏ quá ranh mãnh rồi.
“Bà xã, nghe anh giải thích.”
“Giải thích cái gì? Cố tình để Kỷ Tu Viện thành công, khiến em tức giận? Hay là, anh bỏ con trai chúng ta xuống, để con đàn bà điên đó tuỳ ý bắt lấy?”
“…”
“Được rồi, anh cũng không cần giải thích nữa! Dù có đầy đủ lý do, em, cũng, không, chấp, nhận!”
Sắc mặt người đàn ông trầm xuống, “Anh còn chưa hỏi chuyện giữa em và Kỷ Tu Thần, em ngược lại còn trút giận lên anh?!”
“An Tuyển Hoàng, anh có nói đạo lý không? Em và Kỷ Tu Thần? Con mắt chết tiệt nào của anh nhìn thấy em và anh ta…”
“Hai mắt đều nhìn thấy!”
“Cho nên anh thuận nước đẩy thuyền, lấy em họ của anh ra chọc tức em?”
Đợi đã! Trong chớp mắt như chớp giữa trời quang, trong đầu Dạ Cô Tinh bỗng thoáng qua điều gì đó-
Cười lạnh hai tiếng, “Được đấy, gan của anh lớn rồi đấy! Lợi dụng Đôn Đôn, kích động em trút giận lên Kỷ Tu Thần?!”
MyGod!
“An Tuyển Hoàng, anh An, ông chủ An, em kính nhờ anh, trưởng thành một chút đi, OK?”
Ánh mắt người đàn ông trốn tránh, tai đã sớm đỏ rực.
Thoạt nhìn là bị người vạch trần rồi – chột dạ!
“Anh thích ghen tuông lung tung, được, không vấn đề gì! Có thể đừng kéo con trai vào chung được không?!”
Vỗ vỗ đứa bé trong ngực, trong mắt người làm mẹ toàn là đau lòng.
Hai cánh tay đều bị kéo thành cái dạng gì rồi?!
Vừa xanh vừa tím. Cô nhìn thôi cũng đau!
“Mẹ…”
“Đôn Nhi ngoan, không đau không đau, mẹ dẫn con đi bệnh viện.”
“Ha ha… Mẹ ngốc! Đôn Đôn không đau chút nào~” Đôi đồng tử màu tím cong thành hình trăng lưỡi liềm, loé lên sự ranh mãnh.
Dạ Cô Tinh nghi ngờ mà liếc nhìn An Tuyển Hoàng, vừa kéo hai cánh tay nhỏ của con trai ra xem.
Lau một cái-
“Son môi?!”
“Cha! Có phải Đôn Đôn rất giỏi không?” Đứa bé nhìn về phía cha, đầy mắt đều là mong chờ, giống như mong mỏi nhận được lời khen.
“Ảnh đế trời sinh!” Giơ ngón cái.
“Có thể có tượng vàng nhỏ không? Giống như cái của mẹ…”
“Ngoan, trở về sẽ bảo người làm cho con.”
“Cảm ơn cha!”
“Hai, hai cha con anh…”
“Bà xã, anh sao có thể đồng ý để con trai chịu thiệt được? Còn, Kỷ Tu Thần lòng dạ rắn rết, hừ!”
“Hừ, cha con hai người cấu kết với nhau tính kế em? Còn lợi dụng Kỷ Tu Viện, chỉ để trừng trị Kỷ Tu Thần?!”
“Ai bảo anh ta thèm muốn bà xã của anh…”
Tôi nhổ vào.
Cái quái gì vậy?!