“Chị, em đây.”
“Sao tự nhiên không nói gì?” Ánh mắt chợt ngưng lại: “Có phải Diệp Nhĩ xảy ra chuyện gì rồi không?”
“Làm gì có, chị đừng lo lắng. Chị ấy vẫn rất tốt….”
Dạ Cô Tinh thở phào nhẹ nhõm.
“Bọn họ… chia tay rồi.”
Sửng sốt một hồi, Dạ Cô Tinh mới phản ứng lại, “bọn họ” là nói Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly.
“Từ khi nào?”
“Từ trước tết.”
“Ai đề nghị trước?”
“Chị hai.”
Dạ Cô Tinh đột nhiên cười: “Cũng tốt.”
Cũng tốt?
Cũng tốt cái gì?
Dạ Huy Nguyệt đang muốn hỏi nhưng lại thôi, đáy mắt lộ vẻ khó hiểu.
Sau khi ngắt điện thoại, Dạ Cô Tinh tiện tay gọi đến số điện thoại của Diệp Nhĩ…..
“Alo…. cái này không được, đổi sang màu xanh ngọc thử xem…. ôi! Đợi đã! Cái lắc chân lại đeo như dây chuyền, giống như là lấy mông làm mặt, ý tưởng này của cô quá độc đáo đi….”
“Chị hai, là em.”
“Nhất Nhất? Em đợi tí…..”
Rất nhanh, đầu dây bên kia yên tĩnh lại.
“Đang bận à?” Dạ Cô Tinh chìa tay ra vuốt mái róc vàng của Ares.
Cậu nhóc mở to mắt, nhìn chằm chằm Dạ Cô Tinh, ánh mắt tràn đầy vẻ thích thú mãn nguyện.
Rõ ràng, cậu bé thích động tác âu yếm gần gũi này.
“Ra mắt bộ sưu tập xuân hè mới, bây giờ đang phải tăng ca để sửa quần áo. Làm sao mà nhớ đến gọi điện cho chị thế?”
Thấy Diệp Nhĩ bận bịu như thế, cô cũng yên tâm rồi.
“Nhớ chị chứ sao!”
“Thôi đi! Báo cáo tài vụ của Two năm ngoái chị đã gửi fax qua rồi đó, chú ý mà kiểm tra đi.”
“Chị xem không có vấn đề là được, còn qua tay em làm gì?”
Diệp Nhĩ thở dài: “Chị thấy em làm ông chủ vung tay mặc kệ nhân viên đến nghiện rồi phải không, quên mất mình là cổ đông lớn của Two rồi sao! Nỡ lòng nào nhìn chị đây một mình bận tối mắt tối mũi, em biết không, một tháng nay chị còn chưa ngủ ngon được giấc nào! Nếp nhăn trên khóe mắt đều hiện ra rồi!”
Người nào đó rất giận dỗi.
“Ngoan!”
“Ngoan cái đầu em! Chị đúng là số khổ! Gặp phải nhà tư bản hút máu rồi…. huhuhu!”
“Chị hai, người có năng lực phải chăm chỉ nhiều hơn, tin em đi, chị làm được mà!”
“Thèm vào, em nghĩ chị vẫn trẻ người non dạ như lúc 24 tuổi, không cần mạng mà cứ lao về phía trước sao? Người ta đều nói đàn ông 41 tuổi như cành hoa, phụ nữ 30 tuổi như bã đậu! Chị sắp trở thành bã đậu ngàn năm rồi!”
“……”
“Không biết đâu! Bắt đền em đấy…”
Dạ Cô Tinh trợn tròn mắt: “Em đền sao?”
“Ừ! Em vắt kiệt tuổi thanh xuân của chị, chiếm dụng đam mê của chị, bây giờ còn làm hao tổn chất xám…. của chị nữa”
Lên tiếng lên án, nhưng…
Những lời này có chút kỳ quái.
“Chuyến du lịch 7 ngày ở Maldives.”
“Thêm một tour Singapore, Malaisia, Thái Lan! Bao đi lại, bao ăn ở?”
“Được thôi.” Dạ Cô Tinh đã sớm nghĩ đến việc cho cô ấy ra ngoài giải sầu: “Đợi tuần lễ thời trang xuân hè kết thúc, cho chị nghỉ nửa tháng.”
“Oh yeah!”
“Em là nhà tư bản? Quỷ hút máu?”
“Haizzzz… Đó là chị mắng ông chủ công ty đầu tư đối diện, 12h đêm vẫn còn bắt nhân viên tăng ca…..”
“NewYork, London, Paris, Milan, bốn buổi trình diễn này chị đã định đoạt ổn thỏa chưa?”
Suốt một năm nỗi lực, nhà thiết kế nghìn mẫu – Diệp Nhĩ, lần đầu tiên mang thương hiệu cao cấp Two của riêng mình đến tuần lễ thời trang, bởi vậy, Dạ Cô Tinh mới hỏi câu này.
“Two gần đây hướng đến thị trường Âu Mỹ, Newyork thì nhất định phải đi, Paris thì còn phải đợi.”
“Nếu như chị cần người mẫu, thì gọi cho Huy Nguyệt, cậu ấy sẽ nghĩ cách giúp chị.”
“Được.”
Tắt điện thoại, Dạ Cô Tinh kéo Tiểu Kim Mao ra khỏi chăn, mặc quần áo cho cậu rồi khoác thêm áo khoác.
“Đói không?”
Tiểu Kim Mao gật đầu, biểu cảm lạnh lùng như cũ.
“Mommy bế con xuống ăn tối nhé.”
Hai cánh tay nhỏ vòng qua ôm cổ Dạ Cô Tinh, cô mỉm cười, khuôn mặt hiền dịu.
Thím Lâm nhìn thấy hai mẹ con xuống tầng, nhanh nhẹn hâm nóng lại đồ ăn.
Dạ Cô Tinh ngồi ở một bên, nhìn Tiểu Kim Mao xúc từng miếng từng miếng ăn.
Phải công nhận, đôi vợ chồng người Hoa kiều ở Canada cũng rất hết lòng với đứa trẻ này.
Không ầm ĩ ồn ào, an tĩnh khôn ngoan, cử chỉ động tác cũng rất thuận mắt, tất nhiên cũng do có yếu tố của bệnh tự kỷ tác động, nhưng cũng không thể phủ nhận được có sự dạy dỗ ở trong đó.
Dạ Cô Tinh đột nhiên có cảm giác tội lỗi đoạt con của người ta.
8 giờ tối.
Tiếng đồng hồ báo giờ vang lên, Tiểu Kim Mao nhìn về phía đồng hồ treo tường, đột nhiên buông thìa, tuồn từ trên ghế xuống, kéo tay Dạ Cô Tinh, không nói lời nào mà đi hướng lên tầng.
Cô cũng thật thà đi theo, xem cậu bé đến cùng là muốn làm gì.
Tiểu Kim Mao nắm tay cô một mạch đi về phòng ngủ, cuối cùng dừng ở trước bàn trang điểm, chỉ vào chiếc Ipad màu trắng ở trên bàn: “Cục cưng…..”
Dạ Cô Tinh chợt hiểu ra.
Mở máy, gọi video, đối phương rất nhanh mắt máy.
Đôi mắt vô hồn của Tiểu Kim Mao đột nhiên sáng hơn 3 phần, đồng tử màu vàng nâu như được bao phủ một lớp pha lê, tỏa sáng như ánh sao.
“Cục cưng…..” Âm thanh hơi vụng về.
Đến tận bây giờ, đây là lần duy nhất cậu bé có thể phát ra âm tiết.
“Hello! Anh nhỏ.”
Một con búp bê nhỏ nhắn xinh xắn vẫy tay qua camera, rõ ràng có thể thấy mỗi ngón tay đều hiện lên.
“Cục cưng…”
“Anh xem, đáng yêu không?” Trong lòng cô bé ôm một chú heo nhồi bông màu hồng phấn, đáng yêu vô cùng.
Tiểu Kim Mao im lặng lắng nghe, biểu cảm vô hồn nhưng lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe.
Dạ Cô Tinh lặng lẽ rời khỏi phòng ngủ, đóng cửa phòng lại.
Giọng líu lo của bé Húc vang lên, Dạ Cô Tinh dừng chân lắng nghe, nói chuyện toàn là về chuyện vặt hằng ngày, ngay cả bữa sáng uống mấy cốc sữa đều tuồn tuột kể ra, vui như chim sơn ca hót vậy, cùng với một giọng nói thỉnh thoảng lại vang lên, mặc dù chỉ có hai từ “cục cưng” được phát âm vụng về, nhưng lại làm cho người khác cảm nhận được sự hài hòa.
Dạ Cô Tinh lắc lắc đầu.
Thôi kệ, mỗi người đều có những cuộc gặp gỡ riêng, con cái sẽ tự có phúc của con cái, cô lười nghĩ, cũng không muốn nghĩ.
Lên tầng thượng, ngồi ngắm bầu trời đầy sao, gió đêm lạnh thổi qua hai bên gò má, trong lòng tĩnh lặng.
Như có như không sự cô tịch giống con tằm bị bao bọc trong cái kén, trói buộc cô trong đó, trong ánh mắt, trong lòng, đều là hình bóng của người đó.
Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, ngón tay chọt run khẽ.
Là anh!
“Hoàng, em nhớ anh rồi.”
Người đàn ông không hề nghĩ rằng, câu đầu tiên nghe được sẽ là câu nói này…
Bỗng dưng giật mình chết lặng tại chỗ, trên ngực như có thứ gì đó cuộn trào lên, lúc nào cũng có thể bùng nổ.
“Anh cũng nhớ em.”
Nằm ngửa vắt chân trên ghế, một tay gối đằng sau đầu, một tay cầm điện thoại, Dạ Cô Tinh ngước nhìn ánh trăng tròn sáng trên bầu trời đêm.
Giờ phút này, cô và anh đang cùng hòa mình vào ánh trăng sáng.
Bình yên và đẹp đẽ.
“Hoàng, anh đặt tên cho Ares đi.” Cô nói.
“…Dạ Thần, thế nào?”
Dù cho ánh trăng rực rỡ, cũng khó che lấp được ánh sáng của những vì sao.
“Dạ Thần….”
Người phụ nữ lầm bẩm thành tiếng.
Tên của Tiểu Kim Mao đã được đặt như vậy.
Lúc Dạ Cô Tinh quay trở về phòng ngủ, đã là gần 9 giờ.
“Bé Húc ngoan, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Anh trai phải đi ngủ rồi.”
“Đừng mà…” Miệng nhỏ mếu máo: “Con còn chưa nói xong nữa….”
“Có thể để ngày mai lại nói.”
Ý nói, hai đứa nhỏ vẫn còn có dịp để “nói chuyện”.
Cô bé hoan hô: “Anh trai nhỏ, anh nghỉ ngơi đi, ngày mai chúng ta lại nói chuyện. Bye bye!”
“Cục cưng…”
Tiểu Kim Mao là một đứa trẻ độc lập, mặc dù cậu bé không biết nói chuyện, trên mặt cũng không có biểu cảm gì, nhưng năng lực tự lo liệu và năng lực làm việc đều rất mạnh.
Từ sau khi dọn đến biệt thự ở với Dạ Cô Tinh, buổi sáng thức dậy cậu bé đều tự mình mặc quần áo, buổi tối tắm rửa cũng không cần người giúp đỡ.
Chỉ cần đặt một chiếc ghế nhỏ trong phòng tắm, cậu có thể tự mình hoàn thành tất cả quy trình, bao gồm cả việc rửa mặt đánh răng, thay quần áo, đúng là một cậu bé đáng yêu.
Chỉ là, cậu bé này rất hay thẹn thùng, tắm rửa cũng không cho người khác nhìn.
Dạ Cô Tinh tìm xong quần áo ngủ cho cậu bé, rồi đi sang phòng khách tắm.
Đến khi cô quấn chiếc đầu ướt mới gội trở về phòng ngủ, Tiểu Kim Mao đã ngoan ngoãn nằm trong chăn rồi, chỉ để lộ ra một chiếc đầu nhỏ bé xinh đẹp, tóc vẫn còn ướt, cụp ở trước trán.
Lấy máy sấy tóc ra, vẫy cậu nhóc bảo: “Ares, qua đây.”
Sấy khô tóc cho cậu bé, rồi lại sấy khô tóc của mình xong, hai mẹ con cùng nằm vào trong chăn ấm.
“Ares, con có tên rồi, muốn biết không?”
“…..”
“Dạ Thần, ánh sao sáng giữa bầu trời đêm.”
“….”
Ánh đèn vàng chiếu vào một bên mặt của người phụ nữ, Tiểu Kim Mao nhìn cô, giật giật môi.
“Mom… my….”
Dạ Cô Tinh suýt thì vui đến rớt nước mắt.
“Con ngoan, con gọi mẹ là gì?”
“Mom… my……”
Đây là từ thứ hai mà Dạ Thần học phát âm được.
Bên này là tình mẫu tử nồng nàn, ở bên kia lại toàn là mùi thuốc súng.
Diệp Nhĩ lái xe trở về nhà đã là 10 giờ tối.
Mở khóa, vào nhà, đóng cửa.
Tháo giày cao gót, cô không bật đèn, chân trần đi đến trước ghế sô pha, ngã nằm lên đó.
Một tiếng thở dài chút ra, Diệp Nhĩ mắt lim dim tỏ vẻ dễ chịu.
Không có gì bằng việc sau một ngày làm việc kiệt sức, được thả lỏng khiến cho con người ta cảm thấy thật sung sướng.
Xoa nhẹ hai bên thái dương, nhớ đến hai bộ váy dạ hội thiết kế phải sửa ở phòng làm việc kia, tâm trạng Diệp Nhĩ nháy mắt lại tuột dốc.
Nhưng đúng vào lúc này, điện thoại lại đổ chuông.
“Alo….” Giọng nói mệt mỏi, đến cả sức lực nhìn xem ai gọi cũng không có.
“Bé Ngoan, là anh…”
Chợt lặng người trong chốc lát, toàn thân Diệp Nhĩ cứng đờ, giống như bị người khác gắn bùa định thân vậy.
Phản ứng đầu tiên là tắt điện thoại.
“Anh… anh vẫn khỏe chứ?”
Cô đột nhiên lại không nỡ.
“Anh Ly…..” Cô nhớ lại những năm tháng 2 người cùng nương tựa lẫn nhau sống ở cô nhi viện, lại ma xui quỷ khiến mà thốt nên lời.
“Bé Ngoan! Rốt cuộc thì em cũng chịu gọi anh!”
Không phải là “Mạch tổng” xa cách, mà là gọi “anh Ly” một cách thân thuộc!
Trong bóng đêm, không nhìn thấy khóe mắt đang hồng lên của người phụ nữ, chỉ có thể mượn bóng đêm ngoài cửa sổ, chộp được ánh mắt đang lóng lánh.
Nhổ răng đau biết bao?
Diệp Nhĩ từng nhổ, răng lợi liền nhau, cô thậm chí có thể nghe thấy rõ ràng tiếng kêu lúc răng hàm thoát khỏi lợi, loại tiếng ken két này, y hệt như tiếng rắn phun nọc độc vậy.
Cô khờ dại nghĩ, đời này sẽ không có chuyện gì đau hơn chuyện này nữa.
Mãi đến lúc, cô ở bệnh viện, nói với Mạch Tương Ly hai chữ “chia tay”, loại cảm giác này so với việc nhổ răng còn khiến người ta cảm thấy sợ hãi hơn nhiều.
Trái tim như bị người bóp nát, còn vô tình mà sát muối lên trên.
Người cô chờ đợi suốt 20 năm, cứ như thế mà bị cô đẩy ra xa, tình cảm chôn giấu trong lòng 20 năm, cứ như vậy bị chính tay cô phá hủy.
Đau bao nhiêu, khổ nhường nào, chỉ có bản thân cô mới hiểu rõ!
“Anh… không nên gọi điện thoại đến nữa.”
Nén nước mắt xuống, Diệp Nhĩ bình tĩnh nói, dường như là tiếng gọi “anh Ly” chỉ là ảo giác của một mình anh ta vậy.
Trai tim Mạch Tương Ly như đóng băng.
“Bé Ngoan, em thật không công bằng.” Người đàn ông thốt ra từng chữ một, tỏ vẻ oán hận, bên trong còn nghe ra sự tức giận.
Rốt cuộc, anh cũng bị cô ép tới đường cùng.
“Anh muốn đòi em công bằng, vậy em đòi ai được đây?” Diệp Nhĩ lẩm bẩm, mắt lộ vẻ trào phúng.
“Đổng Nguyệt chết rôi! Cô ta sẽ không còn là chướng ngại cản trở chúng ta nữa, tại sao em vẫn còn muốn phán anh tội tử hình?”
Hai dòng nước mắt chảy xuống: “Không… cô ta là cản trở! Trước giờ vẫn là cản trở! Cho dù chết rồi… cũng vậy!”
“Bé Ngoan!”
“Em hỏi anh, Đổng Nguyệt vì sao mà chết?”
“Tự sát.”
“Vậy cô ta vì đâu mà tự sát?”
“…Bé Ngoan, cô ta là cô ta, chúng ta là chúng ta, không nên nói nhập làm một.”
“Ngày Đổng Nguyệt tự sát.” Diệp Nhĩ tiếp tục nói, “Nhất Nhất nhận được cuộc điện thoại của cô ta.”
“Anh có muốn biết cô ta đã nói gì không?”
Đầy dây bên kia, Mạch Tương Ly sắc mặt căng thẳng: “Cô ta…. nói cái gì?”
“Cô ta cầu xin Nhất Nhất, đừng bao giờ nói cho anh biết sự thật.”
“Sự thật? Bé Ngoan, em cho rằng, chỉ dựa vào hai từ này là có thể đấy anh ra xa sao?” Đầu dây bên kia, Mạch Tương Ly cười nhẹ, nhưng ánh mắt lại vô cùng chua sót.
“Cô ta hạ tương tư cổ trên người anh, không đợi được đến lúc tương tư hóa tình thì đã bị anh đẩy ra, bản thân cô ta cũng khó có thể thoát chết.”
“…..”
“Vì không muốn anh áy náy, cô ta lựa chọn kết liễu chính mình! Anh Ly, Chúng ta… sớm đã không thể trở lại như trước nữa rồi…”
Người phụ nữ kia, tận đến lúc trước khi chết, vẫn còn có ý che giấu sự thật, không quản mà gọi điện thoại cho Dạ Cô Tinh.
Tấm chân tình này, khiến Diệp Nhĩ cảm thấy sợ hãi, đồng thời cũng khiến cô ấy cảm thấy bất an không thôi.
Đặt tay lên ngực tự hỏi, đổi lại là mình, cô có thể vì Mạch Tương Ly mà làm được đến từng đó không?
Diệp Nhĩ không biết nữa….
Cô sợ có một ngày, Mạch Tương Ly đột nhiên phát hiện, thì ra bản thân lại yêu một người phụ nữ khác!
Nếu như Đổng Nguyệt còn sống, Diệp Nhĩ sẽ không sợ mà cố hết sức đi tranh đoạt.
Nhưng cô ta chết rồi… vì Mạch Tương Ly mà chết….
Người sống, mãi mãi cũng không tranh nổi với người chết!
“Chúng ta….. cứ như vậy đi… mệnh ai người nấy sống…..”
Đổng Nguyệt đến lúc sắp chết vẫn còn không quên tính kế, nhưng mà, cô ta thành công rồi.
Diệp Nhĩ với Mạch Tương Ly, sẽ không còn khả năng nào nữa.
“Bé Ngoan…”
Rưng rưng nước mắt, cô tắt máy.
Trong bóng tối, phát ra tiếng khóc kìm nén đã lâu…
Tim của cô, cũng đau lắm!
Tách…..
Đèn sáng.
Từ từ giương mắt, nước mắt trên mặt chưa khô.
Đã thấy người đàn ông thân hình cao gầy, đứng ngay đằng sau cô, bộ quần áo gió màu xám, cổ áo dựng thẳng lên, đôi đồng tử màu đen thẫm, rất giống với vòng xoáy màu đen.
“Huy Nguyệt? Sao em lại ở nhà chị?”
“Chị quên à, nửa tháng trước, em đã đến một lần.”
Diệp Nhĩ mặt tái nhợt, cắt không ra giọt máu…..
Nửa tháng trước.
Sau khi hai người chia tay, Diệp Nhĩ lần đầu tiên nghe điện thoại của Mạch Tương Ly.
Cũng là tình hình giống như đêm hôm nay, chỉ là, ngày đó là trăng lưỡi liềm, giống như một thanh kiếm sắc bén, gió rất lạnh, giống như lưỡi dao lướt qua mặt vậy.
“Huy Nguyệt, chị hai mời em uống rượu.”
Lúc đó, cậu mới gặp khách hàng xong, ký được một hợp đồng lớn, tâm trạng rất tốt.
“Địa điểm.”
“Quán bar Hoa Hồng.”
Cậu giơ tay nhìn đồng hồ: “Cho em 15 phút.”
Hai người uống không ít.
Diệp Nhĩ là muốn mượn rượu giải sầu, còn Dạ Huy Nguyệt là tâm trạng cực tốt.
Dù sao thì đến cuối cùng, cả hai đều uống rất vui vẻ.
Ra khỏi quán bar, gió lạnh vừa thổi, làm người ta bỗng dưng tỉnh táo lại, Dạ Huy Nguyệt thuê người lái xe, định tiễn Diệp Nhĩ về nhà trước.
Đến dưới khu nhà, người phụ nữ bắt đầu mượn rượu làm càn.
Mười hai giờ đêm, hầu như người trong tiểu khu đều đã ngủ, Diệp Nhĩ làm ầm ĩ lên như vậy, khiến cho rất nhiều người trách mắng.
“Đêm khuya rồi không cho người khác ngủ à?”
“Này này! Muốn chém gió thì cút xa chút, ông đây ngày mai còn phải đi làm!”
“Cmn! Cái quái gì vậy!”
“Cậu nhóc, quản cho chặt bạn gái cậu, đúng là đời sau càng ngày càng hư đốn, cái xã hội này, loại người gì cũng có thể gặp…..”
Dạ Huy Nguyệt còn có cách nào nữa?
Khuyên cũng khuyên rồi, mắng cũng mắng rồi.
Diệp Nhĩ đứng tại chỗ không chịu đi, mặt dày mày dạn, vừa khóc vừa cười.
“Huy Nguyệt, chúng ta…. tiếp tục uống!”
“Cmn không phải chỉ là một thằng đàn ông thôi sao! Tôi tôi tôi….”
“Trước giường ánh trăng sáng….”
Đến cuối cùng, Dạ Huy Nguyệt không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, khiêng người lên, trực tiếp lên tầng.
“Aiya. Đầu của tôi! Anh Ly, anh nhẹ chút…..”
Dạ Huy Nguyệt mệt đến suýt hộc máu, cậu cũng uống say rồi, toàn thân một chút sức lực cũng không có, một hơi cõng cô lên đến tầng 8, lúc này mới nhớ tới còn có thang máy.
“Diệp Nhĩ, chị ở tầng mấy?”
“Chín…”
“……”
Dứt khoát leo nốt tầng cuối cùng, lại đi qua đi lại cả nửa ngày, mới tìm được trong túi xách to vật vạ của Diệp Nhĩ cái chìa khóa.
Ai ngờ vừa vào cửa, Diệp Nhĩ lại cho cậu một cước, giãy giụa chạy nhanh đến cái tủ đựng rượu to kia.
Loay hoay một lúc lâu, mới ôm lấy một chai sampanh.
“Huy Nguyệt, hôm nay chị mời em nếm thử mùi vị của rượu tự ủ!”
Nói xong, không biết từ ngóc ngách nào lôi ra hai chiếc cốc lớn, nhìn qua có chút cổ.
“Chị hai à, hôm nay… thật sự là không được…”
Hai chân nhũn ra, hai mắt hoa đến nỗi quay vòng vòng.
Cậu ngốc nghếch kêu lên: “Chị.”
Đột nhiên tỉnh táo, mẹ nó, anh ta vừa kêu, nhìn thấy sao, lại nhớ đến Dạ Cô Tinh.
Không được, nhân lúc còn tỉnh táo, nhất định phải rời khỏi đây!
Cậu kéo Diệp Nhĩ vào phòng ngủ, đặt nằm trên giường: “Chị hai, rượu…. đưa em!”
Người phụ nữ đa say đến mức không biết trời đất gì nữa, nhưng cứ một mực ôm chai rượu trong lòng không buông, dù cho cậu có khuyên can thế nào, cũng nhất định không buông tay!
Dạ Huy Nguyệt bất đắc dĩ, đành phải giành lấy.
Ai ngờ, sức của Diệp Nhĩ lại lớn hơn cả câu!
Giành giật hồi lâu, bình rượu vẫn bị cô ôm ở trong lòng, sức lực bảo vệ con này, khiến Dạ Huy Nguyệt tức đến suýt nữa ngất luôn.
“Hahaha….. thằng nhóc, chỉ dựa vào cậu? Còn muốn giành rượu uống với chị đây? Còn lâu nhé….”
“Diệp Nhĩ, chị điên đủ chưa?”
Cởi bỏ áo khoác, quẳng xuống đất, Dạ Huy Nguyệt nổi giận.
Đối phó với một con ma men, lại còn là một con ma nữ, Dạ Huy Nguyệt sao lại lưu lạc đến bước đường này chứ?
“Huy Nguyệt.” Diệp Nhĩ đột nhiên nghiêm túc lại: “Nói thật đấy, uống với chị một lần này nữa đi, chỉ một lần này nữa thôi…..”
“Qua đêm nay, chị đảm bảo, sẽ không mượn rượu giải sầu nữa.”