Âm thanh của tiếng giày cao gót nện trên con đường đá, lúc sâu lúc nông không đều, theo sau đó là dáng người lảo đảo dần đi ra xa.
Trong hoàng cung Thuỵ Điển có hai hoa viên.
Một nơi trồng đầy cây Linh Lan, một nơi thì trồng những cây Thanh Tùng xanh biếc.
Mà nơi ở của hoàng trữ, chính là nơi giao nhau giữa những khóm hoa Linh Lan và cây Bách. Căn biệt thự đứng độc lập tách biệt được bao phủ dưới ánh trăng trong sáng, an tĩnh một cách lạ thường.
Một bóng đen tiến vào bên trong căn phòng, ngựa quen đường cũ đá văng giày cao gót, đến quầy tủ lấy ra một ly thủy tinh sạch sẽ, rót đầy nước vào rồi ngửa đầu uống hết.
Nước đá rót vào trong bụng đè xuống mùi rượu đang muốn xộc lên.
Đôi chân trần đi đến phòng khách, ngã nhoài xuống sô pha, một cảm xúc mềm mại quen thuộc tiếp xúc với làn da, khiến cho cô ta thở phào một hơi.
Ngoài cửa sổ ánh trăng sáng ngời.
Tiếp theo giây, đèn đột nhiên sáng lên, cô đưa tay che mắt.
“Mẹ?!”
Victoria khiếp sợ nhìn người phụ nữ vẻ mặt uy nghiêm đứng cách đó không xa, cô ta trừng lớn mắt, nhất thời đã quên luôn cử động.
Không có khiếp sợ, cũng không có tức giận, tất cả những giông tố bão táp đều trở nên yên lặng tĩnh mịch, giống như trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi. Bà ta chính là một Hoàng Hậu cao quý đoan trang, vốn gặp những chuyện như vậy không nên tỏ ra vẻ hoảng sợ.
“Giải thích đi.” Âm cuối lạnh lùng, mang theo khí lạnh kéo tới.
Victoria từ sô pha đứng bật dậy, quần áo cô ta đang mặc vốn hở hang, vì động tác mạnh của cô ta mà bị tụt xuống dưới vai, bầu ngực sữa như ẩn như hiện, vậy mà cô ta lại không mặc áo lót, chỉ dán hai miếng dán ngực.
Phía dưới phối một chiếc chân váy da đen, dưới ánh đèn vô cùng mị hoặc.
“Con đã đi đâu về?” Người đàn bà lại hỏi lần nữa, ánh mắt bình tĩnh nhưng mang theo sự nặng nề cùng áp bức, giống như sắp chuẩn bị diễn ra một trận mưa gió bão táp!
Victoria rũ mí mắt xuống, hàng lông mi đầy sự bất an rung rung.
“Mẹ, con…”
Chát ——
Một tiếng tát giòn tan vang lên, bốn mắt nhìn nhau, một đôi mắt thì chứa đầy sự hoảng hốt kinh sợ, còn một đôi mắt thì lạnh băng bức người.
“Con có biết mình đang làm cái gì không?! Con mặc như vậy có khác gì với những đứa con gái điếm ngoài đầu đường kia chứ?!”
Hai cánh môi cô run run, hai tay nắm chặt lại thành nấm đấm, Victoria rủ đầu xuống, không nhận ra nét mặt như thế nào.
“Tại sao không nói gì?” Đôi mắt Sylvia lộ ra vẻ hung ác, đưa tay bóp lấy cằm của con gái, buộc cho cô ta phải ngẩng đầu lên, móng tay sắc nhọn khảm vào da thịt khiến cô ta phải kêu lên đau đớn.
Nhưng bà ta lại không có ý định buông tay ra chút nào.
Victoria bị bắt phải ngẩng đầu, nhìn người phụ nữ với vẻ mặt tàn nhẫn hung ác, đã không còn là người mẹ tao nhã xinh đẹp trước đây của mình, đột nhiên cô ta nhếch miệng cười.
“Mẹ, mẹ thật sự muốn biết sao?”
Tay của Sylvia run lên, giống như có một điều gì đó sắp bị bóc xé phơi bày ra.
Đưa tay khẽ vuốt mái tóc dài tán loạn, Victoria cười mở miệng, “Con thích sự ồn ào náo nhiệt của quán bar, thích một cuộc sống của người bình thường và càng thích các đồ dùng tình thú…”
Sylvia nheo mắt lại.
Cô ta nhún nhún vai, vẻ mặt bình tĩnh, giống như đang nói thời tiết ngày hôm nay rất đẹp——
“Cho nên, con đã trở thành một người mê đắm chuyện tình dục.”
“Con…..” Sylvia khiếp sợ trừng lớn hai mắt, lui về phía sau hai bước, suýt nữa đụng phải cây cột phía sau.
“Mẹ có cảm thấy kinh ngạc không? Lúc học đại học, con từng đăng kí môn tình dục học, sau đó càng không thể cứu vãn…”
Chát ——
Lại một cái tát thật mạnh, đánh ở cùng một vị trí, những vết đỏ chồng chéo lên nhau, Victoria chỉ cảm thấy đau rát nhưng trong lòng lại vô cùng thoải mái nhẹ nhõm.
Bí mật này có thể che giấu được bao lâu?
Đấu tranh giãy dụa giữa việc nói và không nói, cô ta đã từng có một đoạn thời gian sụp đổ khủng hoảng, thậm chí còn phải đi khám bác sĩ tâm lý.
“Sao con có thể?! Sao con có thể làm ra loại chuyện nhục nhã xấu hổ như vậy?!”
“Mẹ, con biết, bây giờ mẹ nhất thời không thể chấp nhận được, nhưng hãy tin tưởng con, cái này không phải là một điều sỉ nhục…”
“Câm miệng! Con là hoàng trữ, là Nữ hoàng tương lai của Thuỵ Điển, sao con có thể làm ra loại chuyện như vậy?! Con muốn dân chúng nhìn con như thế nào đây? Con đem thể diện của Hoàng thất vứt đi đâu rồi hả?!”
“Nếu có thể.” Mắt cô ta lộ ra vẻ thận trọng, từng chữ từng chữ một nói, “Con tình nguyện giống như Anne, làm những việc mà mình muốn, gả cho người mà con yêu thương!”
“Anne là cái thá gì chứ? Nó sao có thể so sánh với con?! Con chính là hoàng trữ của Thuỵ Điển, còn nó chỉ là một đứa con riêng! Là kết quả của việc say rượu mà ra!”
“Nhưng cha của bọn con là cùng một người.” Ánh mắt Victoria bình tĩnh, nửa gương mặt bên kia sưng tấy lên khiến cô ta nhìn chật vật không chịu nổi, ánh mắt lại sáng đến kinh người.
“Con gái, con có biết mình rốt cuộc đang làm gì hay không?” Mắt bà ta đong đầy nước mắt, nỗi tuyệt vọng sụp đổ như muốn chôn vùi bà ta.
“Đúng vậy. Mẹ, con biết rất rõ. Trước đây, con đã từng vì cái sở thích này của bản thân mà cảm thấy rất nhục nhã, con bắt đầu ép bản thân thay đổi, liều mạng muốn trở thành một hoàng trữ thật xứng đáng. Nhưng mà con không hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí bốn năm đó con đã mắc phải bệnh trầm cảm.”
Hít một hơi thật sâu, cô tiếp tục nói: “Con không dám nói cho mẹ và cha biết, sợ hai người lo lắng, lại càng sợ hai người thất vọng…”
“Nhưng con không khống chế được bản thân, con muốn chìm đắp trong hộp đêm, muốn mặc lên người những bộ đồ lót tình thú…”
Mắt Sylvia lộ ra sự tuyệt vọng.
“Chẳng trách lúc đầu con nhất quyết muốn chuyển từ chủ điện đến đây… Còn đuổi tất cả người hầu đi…”
Thật hổ thẹn khi bà ta tự cho mình là thông minh, vậy mà ngay cả những manh mối này mà bà ta cũng không hề phát hiện ra, để mặc cho đứa con mà mình luôn gửi gắm kỳ vọng từng bước từng bước đi lệch khỏi quỹ đạo.
“Mẹ, con cầu xin mẹ, xin mẹ hãy để cho con được như ý nguyện… Để con được giống như Anne, làm một công chúa tự do tự tại, có được không?”
Nhìn ánh mắt con gái đang cầu xin, trong lòng bà ta chỉ còn lại một mảnh hoang vu.
“Con gái à, con có biết vừa nãy cha con đã nói gì không?” Bà ta vuốt ve gương mặt ấm áp của con gái, trong mắt Sylvia hiện lên vẻ dịu dàng vô cùng kỳ quặc.
Victoria toàn thân cứng đờ, mẹ như vậy khiến cô ta cảm thấy sợ hãi.
“Ông ấy nói muốn nhận lại đứa con tiện chủng Alizee kia, còn muốn cho nó thành người thứ hai có quyền thừa kế ngôi vị hợp pháp.”
Trước mắt đột nhiên sáng lên, trong mắt xẹt qua ánh sáng mong mỏi, khao khát.
“Con rất vui mừng sao?” Người đàn bà với gương mặt hòa ái, điềm đạm; trên tường phản chiếu cái bóng đen khó hiểu của bà ta.
“…”
“Nếu con từ bỏ quyền thừa kế, vậy nó sẽ trở thành Nữ hoàng tiếp theo của Thụy Điển, con thật sự muốn như vậy sao?”
“Con bằng lòng ạ.”
Chát ——
“Con nói lại lần nữa cho mẹ nghe xem?” Người đàn bà ánh mắt điềm tĩnh dịu dàng, nụ cười điềm tĩnh, nhưng cánh tay giơ cao của bà ta đã phá hỏng đi dáng vẻ tốt đẹp đó, dù vậy nhưng trên mặt của bà ta vẫn treo cái nụ cười hiền hậu yêu thương đó.
Vết máu biến mất nơi khóe miệng, Victoria nháy mắt mấy cái, cảm giác say bắt đầu lên men. Bị trói buộc quá lâu rồi, cuối cùng giờ đây cô ta cũng có cái cớ để giãy dụa thoát khỏi cái xiềng xích này.
Cô ta cũng cười, độ cong của khóe môi cùng mẹ mình giống nhau như đúc.
“Alizee rất xinh đẹp, cô ấy là Ảnh hậu, con đã xem bộ phim mà cô ấy đóng, thất sự rất đẹp… Chỉ có một hoàng trữ như vậy mới có thể nhận được sự ủng hộ của dân chúng, mới có thể cứu Hoàng thất ra khỏi nguy hiểm. Con từ bỏ quyền thừa kế, không phải là rất tốt sao?”
Chát ——
“Con có biết vì sao mẹ đặt tên cho con là Victoria không?”
“…”
Sylvia nâng gương mặt của cô lên, trong mắt lộ ra sự yêu thương nhưng lại tràn ngập vẻ không đành lòng. Bà ta vẫn cười một cách cao quý như vậy.
“Con gái à, con chính là bảo bối mà Thượng Đế ban cho mẹ, vì có sự tồn tại của con mà mà mẹ mới có thể chia rẽ tình yêu tự cho là vĩnh hằng của bọn họ, dồn ép cô ta rời đi để trở thành người phụ nữ duy nhất bên cạnh cha con. Ngày con sinh ra, cha con đã tự tay đeo vương miện Hoàng Hậu cho mẹ, cho nên, đặt tên con là Victoria, chính là tượng trưng cho sự thắng lợi rực rỡ.”
“Mẹ… mẹ đang nói cái gì vậy?”
“Kinh ngạc lắm à? Người đàn bà đó chính là mẹ của Alizee, bà ta là quý tộc của nước Pháp, từ nhỏ đã nhận được sự cưng chiều sủng ái, kết quả cuối cùng vẫn là thất bại dưới tay một kẻ thường dân như mẹ.”
“Từ nhỏ mẹ đã dạy con, muốn có thứ gì thì phải nổ lực đi tranh giành lấy, không cần sợ, nếu đó là đồ của người khác thì cũng có thể cướp về tay mình.”
“Mẹ đã tốn hết tâm tư, thay con dọn sạch sẽ các chướng ngại, vật cản, hy vọng có một ngày con có thể đội lên Vương miện trở thành Nữ hoàng bệ hạ, nhận được sự tôn kính của mọi người.”
“Bây giờ, con lại nói với mẹ là con muốn từ bỏ cơ hội này?”
Victoria như bị sét đánh, cô ta không thể tin người mẹ dịu dàng xinh đẹp của mình lại có thể làm ra chuyện này.
“Mẹ, tại sao mẹ…”
“Trách mẹ độc ác sao? Nếu năm đó mẹ do dự, không đành lòng, thì hiện tại con cũng chỉ là đứa con riêng không được chấp nhận mà thôi.”
“Cha… có biết không?”
“Ông ấy biết rồi…” Bà ta sâu kín thở dài một hơi, giống như chất chứa vô tận bi thương, lại mơ hồ xen lẫn một tia khuây khoả, an ủi, “Ông ấy đã sớm biết rồi, nhưng ông ấy không thể làm gì được.”
Không phải chỉ một mình bà ta nếm mùi đau khổ, cho dù Carl có mạnh mẽ như thế nào, thì ông cũng không thể nào cứu sống lại một người đã chết.
Victoria lắc đầu, “Không… Không thể như vậy…”
Sao có thể biến thành như vậy?
Dáng vẻ thân sỹ chăm sóc quan tâm của cha, và sự lương thiện dịu dàng của mẹ, tất cả chỉ là giải dối thôi sao?
“Con gái ngoan, mẹ không cần con phải đồng cảm, con chỉ cần bảo vệ vững Vương vị của mình là con đã cho mẹ sự an ủi lớn nhất rồi…”
Gió mát tràn vào cửa sổ, ánh nắng mặt trời tươi đẹp.
Tấm rèm màu lam nhạt bay phất phới theo gió.
Tám giờ mười lăm phút, Dạ Cô Tinh mở mắt ra, mùi thơm tự nhiên phảng phất trong không khí khiến cô không nhịn được tham lam hít thêm vài cái.
Rời giường, rửa mặt, gọi bữa sáng.
Vừa mới rửa sạch những giọt rượu còn sót lại trong chiếc ly thủy tinh, âm thanh gõ cửa vang lên.
“Dịch vụ phòng đây ạ.”
Một ly sữa nóng ăn kèm với món trứng chiên kẹp bánh mì, còn có một đĩa cá sốt tương.
Dạ Cô Tinh tự rót cho mình ly rượu vang đỏ, ăn xong bữa sáng, không kiềm được tham lam uống thêm vài ngụm.
Hai gò má ửng đỏ, đầu óc cô đắm chìm trong một mảng mền nhũn, cô dựa vào sô pha nghỉ ngơi mười lăm phút.
Chờ cho men rượu dần tiêu đi, cô trải tấm thảm Yoga trên sân thượng, tập theo các động tác Yoga có độ khó trung bình trên máy tính bảng.
Tập xong một lượt thì mồ hôi đã ướt đẫm.
Thu dọn tấm thảm xong, cô vừa bước vào phòng khách thì tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô liếc mắt nhìn màn hình, là một chuỗi số lạ không có lưu tên trong máy, nhưng lại cảm thấy khá quen mắt.
“Alizee, là cha đây.”
Câu mở đầu vĩnh viễn không đổi, nếu là ở mấy ngầy trước, chỉ cần Dạ Cô Tinh vừa nghe thấy giọng ông thì nhất định sẽ trực tiếp cúp máy, không chút lưu tình nào. Nhưng hôm nay ——
“Bệ hạ Carl, tôi nghĩ ngài vẫn nên gọi tôi là Athena thì tốt hơn.”
Nghe thấy đối phương trả lời, ánh mắt Carl lóe lên niềm vui, “Alizee, cuối cùng con cũng chịu nói chuyện với cha rồi…”
“Có việc gì không?” Giọng điệu thản nhiên, giống như đang nói chuyện với một người xa lạ.
“Con có thể ra ngoài gặp cha một chút được không? Địa điểm con tự quyết định.”
“Quảng trường Fitzroy, khu A.”
Nửa giờ sau, Dạ Cô Tinh mặc một chiếc áo khoác kaki bước ra cửa.
Cô đi bộ năm phút đồng hồ thì đến địa điểm đã hẹn.
Carl ngồi ở bên cửa sổ, lẳng lặng chờ.
Gương mặt anh tuấn dù đã bị nhuộm lên vài phần của tuổi xế chiều, nhưng vẫn không hề già nua chút nào, ngược lại càng hiện lên vẻ điển trai anh tuấn của độ tuổi này.
Không thể nghi ngờ là năm tháng đang thiên vị người đàn ông này.
“Ali… Athena, bên này.”
Dạ Cô Tinh cười nhẹ tiến lên phía trước, tháo kính râm xuống, ngồi xuống chỗ đối diện với ông.
Ánh mắt Carl có hơi trì trệ, gần như tham lam mà quan sát cô, trong đầu lại hiện lên gương mặt và dáng vẻ của một người khác.
Lần đầu tiên gặp mặt là trên con đường ở Orlando, gương mặt của cô gần như giống hệt Nina.
Lần thứ hai là tại buổi tiệc sinh nhật của Anne, ông chỉ có thể đứng từ xa nhìn cô.
Bây giờ, là lần thứ ba…