“Vậy mẹ nói con biết đây là cái gì đi?”
Dạ Cô Tinh tối sầm mặt.
“Cha! Bảo Bảo muốn hỏi…”
“Khoan đã!”
Cô gái nhỏ nghiêng đầu nhìn mẹ, trong mắt là sự cố chấp muốn biết sự thật.
“Cái này là…” Dạ Cô Tinh hít một hơi thật sâu: “Quần lót.”
Tiểu Húc Nhi vén váy và chỉ vào tiểu khả ái: “Là cái này hả mẹ?”
Thấy hành động dũng cảm của con gái, Dạ Cô Tinh đột nhiên có ý muốn đánh cô bé.
Cô nghẹn ngào: “…Đúng vậy.”
“À, con biết rồi. Bảo Bảo mặc tiểu khả ái, chú mặc đại khả ái!”
Ặc…
“Vậy, cái thứ nhô lên đó là gì, tại sao Bảo Bảo không có?”
Dạ Cô Tinh: “…”
“Trong này của Bảo Bảo bằng phẳng, nhỏ xíu xiu, không có nhô lên…”
“Cái này chỉ con trai mới có.”
Dạ Cô Tinh nghiêm mặt, vẻ mặt rất khó coi.
“Vậy cha và anh trai cũng có hả mẹ?”
Cô gật đầu.
“Wowww! Bảo Bảo muốn xem!” Một tay cô bé cầm cái hộp, tay kia đưa ra chọc ngón tay vào đó.
“Mẹ, cái này gọi là gì ạ?”
“Hả?”
“Cái mà chỉ có con trai mới có thì gọi là gì?” Cô bé rất có tính nhẫn nại, cô bé hỏi lại.
“Ặc…”
“Vậy con đi hỏi cha!”
“Con có thể gọi nó… là chim.”
Có được đáp án mong muốn, bé Húc rất vui, cô bé chạy lon ton ra ban công và lao vào vòng tay của cha mình.
An Tuyển Hoàng đang nghe điện thoại, anh không để ý thì cô nhóc đã bám lấy anh, giữ chặt hai chân anh không buông.
“Cha, con muốn xem chim!”
“Chim?”
Dạ Cô Tinh đuổi tới nơi, một tay cô vớt vật nhỏ mang vào nhà, trực tiếp bế vào phòng ngủ, cởi quần áo và ném lên giường.
Cô bé há hốc như sắp gào khóc.
“Húc Nhi, chỉ cần con dám khóc, một tháng không được động vào kem.”
Cái miệng đã há ra vội ngậm lại ngay, cô bé lắc đầu nguầy nguậy.
“Không khóc không khóc! Bảo Bảo không khóc! Bảo Bảo muốn ăn kem!”
Dạ Cô Tinh thở phào, có trời biết lúc nãy cô nóng lòng muốn khóc luôn.
“Bây giờ, con lập tức chui vào chăn ngủ ngay cho mẹ!”
Thấy cô bé ngoan ngoãn ngủ thiếp đi, Dạ Cô Tinh mới đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ.
Cửa vừa đóng lại thì đôi mắt nhắm lúc nãy đột nhiên mở ra, cô bé chớp mắt.
Cô bé ậm ừ vài tiếng rồi thở dài, cuối cùng mẹ cũng đi rồi…
Hi hi hi…
Vừa quay đầu sang thì thấy anh nhỏ đang nằm ngủ ngon bên cạnh.
Đồng tử đảo quanh, nhớ lời mẹ nói lúc nãy, chỉ có con trai mới có thứ gọi là chim, cô bé cảm thấy mình cần phải đích thân kiểm chứng mới được!
Thân hình mũm mĩm co rút lại, đầu vùi vào chăn, mò vào, mò lần nữa, cuối cùng cũng mò tới nơi.
Anh nhỏ ngủ rất ngon, chắc chắn sẽ không bị đánh thức…
Cô bé vươn móng vuốt thịt, linh hoạt bắt lấy thắt lưng quần, vừa túm vừa kéo.
Bé Húc chớp mắt, cũng giống mô thịt trên bụng cô bé, đâu có gì đặc biệt…
Thoả mãn sự tò mò, cô bé dừng lại, quay đầu đi ngủ.
Cậu bé đang ngủ mơ màng, mở mắt thì thấy Bảo Bảo ngủ rất ngoan, trong mắt hiện lên một tia sương mù.
Tại sao em gái lại sờ mình?
Trên mặt lộ ra một tia kinh ngạc lớn.
Buổi tối Minh Triệt về tới. Dạ Cô Tinh nấu cơm xong và gọi mọi người ra ăn.
“Minh Chiêu đâu?”
“Hai ngày rồi không gặp anh ta.” Minh Triệt xới đầy một bát cơm to rồi nuốt nước bọt lên tiếng.
Dạ Cô Tinh có vẻ như đang suy nghĩ gì đó.
An Tuyển Hoàng dẫn hai đứa trẻ từ phòng ngủ đi ra.
Cô gái nhỏ ngáp dài, đi dép tông, dáng vẻ lười biếng, thoạt thì biết là chưa tỉnh ngủ.
Dạ Thần nhìn có vẻ ổn, yên tĩnh, không khóc không quấy.
Sau khi ăn xong, Dạ Cô Tinh gọi nhân viên khách sạn tới dọn dẹp bát đũa, cô gọt xong trái cây, dùng tăm cắm vào rồi để lên bàn.
Phần của hai đứa trẻ được dọn ra từng bát riêng, phần thịt được xắt thành miếng nhỏ và dùng thìa ăn trực tiếp.
“Tiểu Thần, con dẫn em gái vào phòng ngủ chơi đi.”
Cậu bé nắm bàn tay mũm mĩm, bé Húc hơi không vui, cô bé ngoan cố không chịu nhúc nhích.
Dạ Cô Tinh lạnh lùng nhìn sang với ẩn ý: Có phải không muốn ăn kem nữa không?
Quả nhiên, bé con lập tức ngoan ngoãn để anh trai dẫn vào phòng ngủ.
Minh Triệt biết, cô có chuyện muốn nói, anh ta cầm quả táo trong tay, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Dạ Cô Tinh nói sơ qua tình hình của Dạ Thần: “Anh thấy thế nào?”
Ánh mắt dò hỏi nhìn về phía An Tuyển Hoàng đang nghiêm nghị và im lặng, Minh Triệt muốn nói nhưng lại thôi.
“Anh nói đi.”
“Bước đầu thì có thể phỏng đoán là chứng mộng du do bệnh tự kỷ ám thị.
“Nhưng trước đây không xuất hiện tình trạng này.”
Lúc ở Hong Kong, cậu bé luôn ngủ với cô. Với sự cảnh giác của Dạ Cô Tinh, nếu ngủ bên cạnh người mộng du thì không thể nào không phát hiện.
Nói cách khác, sau khi Dạ Thần rời khỏi cô mới xuất hiện chứng mộng du.
“Trẻ tự kỷ vốn dĩ có tính cách khép kín. Chúng sống trong thế giới mà chúng tưởng tượng ra, người ngoài rất khó bước vào. Tuy nhiên, một khi đã bước vào thì sẽ làm cho chúng trở nên quyến luyến.”
“Nghe ý của anh thì… Dạ Thần sẽ rơi vào chứng mộng du, là tại tôi?”
“Rất có khả năng đó.” Minh Triệt gật đầu, ánh mắt nghiêm nghị.
Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng nhìn nhau, hai người đều im lặng.
“Tối nay có thể thử xem. Nếu Ares mộng du, vậy chứng minh mấu chốt không phải ở đây, nhưng nếu không có mộng du thì…”
Buổi tối, hai đứa trẻ ngủ giữa, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng ngủ hai bên.
Họ tắt đèn đi ngủ.
Một đêm yên bình, không có gì đặc biệt xảy ra.
Mãi cho đến khi chân trời hừng sáng, Dạ Cô Tinh mới chìm vào giấc ngủ.
Ngủ thiếp đi.
Cho nên ngày hôm sau, cô và An Tuyển Hoàng đều dậy muộn.
Hai nhóc con đều không thấy bóng dáng đâu.
Dạ Cô Tinh tìm một vòng, mới tìm thấy người ở trong bếp.
Cô gái nhỏ đang cầm hộp kem to đùng, ăn dính đầy lên mặt.
Tiểu Dạ Thần cầm khăn giấy, đứng một bên, thỉnh thoảng chùi miệng cho em gái, vừa ga lăng vừa tinh tế.
Thình lình nhìn thấy mẹ đang đứng dựa cửa, cô gái nhỏ bị dọa một phen, cô bé nhanh chóng giấu hộp kem ra phía sau lưng.
“Bảo Bảo rất ngoan, Bảo Bảo không có ăn vụng…”
Dạ Cô Tinh trợn mắt, cô bé ngốc nghếch!
Nhìn thời gian thì đã là mười giờ sáng, mặt trời vừa đẹp.
“Hai đứa ăn sáng chưa?”
Gà con mổ thóc: “Tụi con ăn rồi ạ.”
“Ăn rồi sao? Ăn cái gì?”
“Trứng chiên bánh mỳ nướng.”
“Ở đâu mà có?”
“Anh nhỏ làm!”
Dạ Cô Tinh rất bất ngờ, cô quay sang nhìn cậu bé.
“Ares, con làm bữa sáng hả?”
Cậu bé không nói nhưng gật đầu, vẻ mặt vẫn đơ như khúc gỗ.
Cậu bé đi lên vài bước, nắm lấy tay của Dạ Cô Tinh đi vào nhà ăn rồi chỉ tay lên bàn.
Dạ Cô Tinh tiện thể nhìn sang, thì thấy một bàn đầy ba phần đồ ăn sáng, hai lát bánh mì nướng kẹp một trứng rán vàng, một chiếc ly thuỷ tinh sạch sẽ bên cạnh đĩa.
Bình nước nóng được cắm điện, nguồn sáng ở chế độ “giữ ấm”, khi mở ra thấy sữa tươi bên trong.
Hơi nước hừng hực phả lên mặt, Dạ Cô Tinh cảm thấy ấm áp vô cùng.
“Mẹ, anh trai giỏi lắm í! Bánh mỳ nướng ngon lắm, còn trứng nữa, trứng cũng ngon luôn!”
Dạ Cô Tinh sờ đầu của cậu bé, không nhịn được mà muốn hôn lên gương mặt nhỏ xinh đẹp của cậu.
“Con ngoan.”
“Bảo Bảo cũng muốn hôn!” Cô bé đưa mặt sang, chỉ vào lúm đồng tiền trên mặt của mình.
Dạ Cô Tinh bèn hôn lên một cái.
“Mẹ, mẹ còn chưa nói con ngoan!”
“Đúng đúng đúng, Húc Nhi là đứa trẻ ngoan!”
“Yeah yeah… Đứa trẻ ngoan! Con là đứa trẻ ngoan!”
Xì, lại bắt đầu đắc chí rồi.
Cậu bé cũng không biểu hiện gì, chỉ nhìn đôi mắt sáng rực và sạch sẽ không một chút tạp chất của Dạ Cô Tinh.
Đột nhiên nhớ ra gì đó, khóe mắt của Dạ Cô Tinh cay cay, hít một hơi sâu, mới ngăn dòng nước mắt.
Cô kéo ghế ra và ngồi xuống.
Nhưng lại bị Tiểu Dạ Thần dẫn tới một vị trí khác.
Dạ Cô Tinh hơi đơ ra, cô bèn hiểu, đây là chỗ cô ngồi vào bữa tối hôm qua.
Hai bữa sáng còn lại cũng được xếp vào vị trí của An Tuyển Hoàng và Minh Triệt.
Dao và nĩa đặt song song, để ngay ngắn trên đường cắt ngang của mép đĩa, ly thuỷ tinh cách thân đĩa một khoảng ngón tay, khăn giấy không có nếp gấp.
Xem ra đứa trẻ này bị hội chứng OCD… (OCD: hội chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế)
Ăn sáng xong, Dạ Cô Tinh ngồi trên ghế sofa, tiện tay lấy máy tính bảng ra lướt Weibo.
An Tuyển Hoàng vào phòng sách và sắp xếp công việc.
“Chà! Đây là Bảo Bảo! Còn có cha, mẹ, anh trai…”
Dạ Cô Tinh sửng sốt khi nhật ký tin nhắn cá nhân bỗng chốc hiện ra. Máy tính bảng rung lắc trong suốt ba phút cũng chưa thấy dừng lại, cô tắt ngay thông báo.
Nhìn kỹ thì tất cả đều là của cô.
Áo Tím đeo thắt chồng thể hiện tình yêu tại New York.
Có ba bức ảnh đã lan truyền.
Bức đầu tiên là bị chụp trước khi bước vào nhà hàng, chỉ có bóng lưng. Bức thứ hai là khi Dạ Cô Tinh đeo kính râm và đeo khẩu trang ra khỏi nhà hàng. An Tuyển Hoàng ôm con gái trong tay và cậu bé thì cúi đầu. Ngay cả khi chụp chính diện thì cũng không rõ ràng. Bức thứ ba là trong siêu thị, thông qua kệ ở phía bên kia nên chụp được mặt nghiêng.
Thấy cách chụp ảnh không giống paparazzi, có vấn đề về góc độ, ánh sáng và lấy nét, nghĩ lại thì chắc ai đó nên nhận ra cô nên chụp bằng điện thoại.
Tấm cuối cùng thì chụp cận mặt nghiêng của hai đứa trẻ nhưng đã bị làm mờ.
Thể hiện tình yêu ở nước ngoài đúng là ngọt ngào quá, con gái của chúng ta không những người đẹp, còn có mắt nhìn người, anh An đẹp trai ngời ngợi! Có hai đứa trẻ cũng rất xinh xắn! (hồng tâm)
Đúng là ngược chó độc thân mà, hu hu… hạnh phúc như vậy tốt thật sao? Đúng là hành hạ những thánh ế! Yêu yêu linh ở đâu? Bổn manh muốn báo cảnh sát! (tay súng)
New York – Áo Tím – Một nhà bốn người nhan sắc đã như vậy, dựa vào đâu còn kêu tôi chờ tình yêu đến đây?
“Nữ thần, nhất định phải hạnh phúc nha!”
“Anh An, chăm sóc tốt cho con gái nhà tôi, còn có hai manh bảo nữa! Người New York đông, đừng để bị lạc ha!”
“Âm thanh quá lớn, tình cảm sâu nặng, thầm ủng hộ cô!”
“Người khác chỉ thấy cô xinh đẹp biết bao, tôi lại thấy cô rất cố gắng. Gửi đến: hoa hồng vĩnh cửu!”
“Củ cải chỉ chung tình với một cái hố duy nhất. Con gián được định sẵn là sẽ bị giày đè bẹp. Tín ngưỡng của tôi là ở bên nữ thần, không bao giờ rời xa.”
Dạ Cô Tinh không ngờ, ra ngoài mà cũng có thể lên hot search!
Quả nhiên, người nổi tiếng thì ngay cả đi vệ sinh cũng có tin tức.
Nhớ tới kiếp trước, bản thân bình thường đứng ở vị trí sao khiêu dâm hạng ba, cho dù cởi hết cũng không ai chú ý. So sánh với lần này, cũng chỉ có thể cảm thán, đúng là một trời một vực.
Chuyển sang Facebook, quả nhiên một loạt bình luận hiện ra, số lượng người hâm mộ tăng vọt.
Trong đó, có một tài khoản đang theo dõi cô, cũng chính là người đã chụp bức ảnh.
Dạ Cô Tinh vào xem kỹ hơn, thì ra là một đôi vợ chồng trung niên. Cả hai đều là fan trung thành của “Rose & Lion”. Vừa thấy là họ đã nhận ra Dạ Cô Tinh ngay, đúng lúc cùng đi ăn với gia đình tại nhà hàng này, ăn cơm xong lại đồng thời đi vào siêu thị.
Hai vợ chồng đều là giáo sư đại học, rất hiểu lễ giáo, không muốn làm phiền gia đình bốn người nên dùng điện thoại chụp để lưu lại làm kỷ niệm, cũng không định tải nó lên mạng.
Thật không ngờ, bị con gái họ phát hiện, cô bé lại là fan cứng của Athena, trực tiếp tải bức ảnh từ điện thoại của cha mình và đăng lên trang Facebook. Chỉ trong một đêm, bức ảnh đã được cư dân mạng share và trở nên hot như hiện tại.
Hai vợ chồng bày tỏ sự xin lỗi với cô. Dạ Cô Tinh đã trả lời riêng – Không sao đâu.
Dù sao thì lễ trao giải Quả cầu vàng cũng chỉ đang cận kề, cô xuất hiện nhiều thì cũng không có gì là không tốt.
Huống hồ, Cohen vẫn chăm chú vào Oscar, không lộ diện thì rất khó tranh giải vàng.
Buổi chiều, Dạ Cô Tinh và An Tuyển Hoàng dẫn hai đứa trẻ lên máy bay, bay từ New York sang Orlando.
Một nhà bốn người đi tới Disney.