Anh ta rất muốn biết, tên nịnh hót như Kiên mập, cố chấp như Hướng Ký, hai người này sao lại bằng lòng cúi đầu xưng thần như thế?
Nghe nói, ông cụ nhà họ Hướng chết rồi… ả nhân tình mà Kiên mập cưng chiều nhất cũng chết rồi…
Bỗng dưng giật mình, vẻ mặt của Hắc Tử thay đổi.
“Báo, cậu vào đây.”
“Anh Hắc, anh gọi em?”
“Lập tức giúp tôi đặt năm vé máy bay, cậu đích thân đi tới biệt thự một chuyến, bảo chị dâu cậu dẫn hai đứa trẻ và cha mẹ nhanh chóng bay tới Las Vegas!”
“Chuyện này… anh Hắc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cần phải gấp vậy?”
“Đừng hỏi linh tinh nữa, cứ làm theo lời dặn dò của tôi!”
“Dạ.”
Tối đó, vợ của Hắc Tử dẫn một trai một gái, và cha mẹ nhà họ Hắc lên máy bay bay tới Las Vegas ngay trong đêm.
Sáng hôm sau, họ đã bình an tới nơi.
“Đừng hỏi gì cả, chăm sóc tốt cho cha mẹ và hai đứa trẻ, chờ qua cơn sóng gió này, anh sẽ đón mọi người về.”
Cúp điện thoại, Hắc Tử thở phào.
Trước mắt, anh ta đã không còn gì vướng bận, không cần phải lo sợ Dạ Xã.
Thậm chí còn nung nấu tham vọng về một cuộc đọ sức.
Đáng tiếc, tham vọng của anh ta còn chưa triển khai thì đã mặc định là kết thúc thê thảm.
Ngày 1 tháng 7, Trung, Nhân, Ái, Tín, Nghĩa, và người cầm quyền của 12 nhánh nhỏ trong 14K xuất hiện tại tiệc mừng thọ bảy mươi tám mươi tuổi của Tạ Chí Hoa, tặng những món quà hào phóng.
Sau bữa tiệc, Tạ Chí Hoa và Vu Sâm đã có cuộc gặp gỡ đàm phán kéo dài hai giờ đồng hồ.
Ngày hôm sau, người cầm quyền của 12 nhánh từ từ tuyên bố tin hợp tác với Dạ Xã. Trong phòng làm việc, Hắc Tử tức tối ném hết tất cả những thứ đồ cổ có thể ném được trên kệ.
“Lão Hắc cũng không ngốc ha, biết đưa vợ con mình trốn ra nước ngoài.”
Chu Bưu nhìn anh ta một cái: “Không gây hoạ cho vợ con, cho dù anh ta không đưa người ra nước ngoài, thì cậu Dạ cũng không ra tay với bọn họ.”
Lôi Hổ đơ ra: “Vậy tại sao ông cụ Hướng và tình nhân của Kiên mập lại bị…”
Anh ta làm tư thế cắt cổ.
“Lão già Hướng Lân này, chết không đáng tiếc. Năm đó, chính ông ta hại chết cả nhà chú Hoa, vợ con chết thảm. Còn về người tình nhân kia, lòng tham vô đáy, đáng bị giết chết, không đáng đồng cảm.”
“Vậy cậu chủ chuẩn bị đối phó với 14K thế nào?”
“Hôm qua anh không nhìn thấy hả?”
Lôi Hổ gãi đầu: “Nhìn thấy cái gì? Hôm qua không phải là tiệc mừng thọ của chú Hoa sao?”
Chu Bưu thở dài rồi lắc đầu.
“14K tổng cộng có 36 nhánh nhỏ, nhóm chữ Hiếu chính thống nhất do Cát Vĩ lãnh đạo. Sau khi Cát Vĩ chết, Cát Hùng tiếp quản. Năm 2010, Các Hùng từ trần, nay 14K như rắn không đầu, mạnh ai nấy quản, lão Hắc là người cầm quyền nhánh chữ Nghị, mạnh hơn những nhánh khác nên không ngần ngại tự phong làm chính thống, muốn nhân lúc này dồn 35 nhánh còn lại về dưới trướng của mình, thống nhất thành một thể.”
“Người cầm quyền các nhánh khác đương nhiên không phục, mấy năm nay gây chuyện không ít.”
“Một khi các nhánh khác đều quy thuận Dạ Xã, làm thiên lôi, sai đâu đánh đó, lão Hắc bị cô lập không viện trợ, ắt thất bại không còn nghi ngờ!”
Lôi Hổ kinh ngạc: “Vậy là, cậu chủ định định lôi kéo 35 nhánh còn lại đứng về phe Dạ Xã?”
“Vậy cũng chưa chắc. Hôm qua mới có 12 nhánh, đã làm cho lão Hắc nổi trận lôi đình, đập phá rất nhiều đồ cổ trong phòng làm việc.”
“Khụ khụ… nghe nói, đống đồ cổ đó là những tác phẩm tinh xảo mua được từ các cuộc đấu giá, cái nào cũng có giá trên chục triệu, vậy mà cũng nỡ đập, xem ra anh ta đang rất tức giận.”
“Tiếp theo, cậu chủ định làm thế nào?”
Chu Bưu tỏ ra nghiêm túc.
“Chờ!”
Thấy các nhánh khác và Vu Sâm thân thiết, Hắc Tử không thể ngồi yên, vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong lòng thì lo lắng như con châu chấu trên nồi lửa.
“Báo, gọi cho Bang Chí Hoa, nói là tôi muốn gặp cậu Dạ.”
“Dạ.”
Năm phút sau.
“Sao rồi?”
Báo lắc đầu: “Không rảnh.”
Loảng xoảng.
Tài liệu bị quét xuống đất, bàn làm việc ngổn ngang.
“Cái đm? Thật sự tưởng Dạ Xã có thể xưng hùng xưng bá hay sao?”
Báo thấy vậy run rẩy, cố giảm bớt sự tồn tại của mình, chỉ hy vọng ngọn lửa này đừng cháy lan tới người mình.
“Đi, thay tôi hẹn người cầm quyền của 5 nhánh, Đồng, Mai, Thắng, Kiệm, Kiếm.”
Báo kiên trì gọi điện thoại, nhưng khi nghe anh ta tự giới thiệu thì người bên kia lại cúp máy cái rụp.
Lúc này, anh ta thật muốn đập đầu vào tường…
“Anh, anh Hắc…”
“Mấy ông chú đó nói thế nào?”
“Còn, còn chưa kịp nói gì, thì đã, cúp máy rồi.”
“Đám lão già chết tiệt này, ai có sữa thì đều gọi là mẹ à? Ông đây không tin, không lay chuyển được.”
Thế trận giằng co bắt đầu.
Hắc Tử không bằng lòng cúi đầu, Dạ Xã cũng không chịu hạ mình.
Trong một thời gian, 14K bị toàn bộ hắc đạo Hong Kong cô lập.
Mặt khác, Dạ Cô Tinh cũng không hốt hoảng, cô bắt đầu tiến hành quay phim.
Bang Tam Hợp phục tùng, Hoà Thắng Hoà nhận thua. Nay phần lớn 14K đã nằm trong tầm kiểm soát của cô, xu thế tất yếu, Hắc Tử có làm gì đi nữa cũng chẳng thấm vào đâu.
“Cắt – tốt lắm!”
Vương Thạch gật đầu và tỏ ra hài lòng.
Đúng vậy, TVB và Tinh Huy bắt tay quay bộ phim đề tài thanh xuân, khởi quay tại thành phố điện ảnh Tân Giới Tướng Quân Úc của Thiệu thị.
Dạ Cô Tinh đóng nữ chính, còn nam chính trải qua ba vòng bình chọn trên mạng, Tiêu Mộ Lương được bình chọn cao nhất.
Bẵng đi ba năm, cả hai lại hợp tác sau bộ ‘Bầu trời thành phố’ và ‘Yên Chi lệ’, không chỉ được kỳ vọng ở Hong Kong, mà đội nổi tiếng ở Trung Quốc đại lục cũng rất cao.
Vào tháng 3 năm nay, Tiêu Mộ Lương ẵm hai hạng mục giải thưởng Kim Mã khu vực Đài Loan cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất và giải thưởng điện ảnh Hong Kong cho nam diễn viên được yêu thích nhất, sự nổi tiếng của anh ta ở Hong Kong và Đài Loan tăng lên từng ngày.
Với ngoại hình xuất sắc, kỹ năng diễn xuất tuyệt vời, và sự hỗ trợ đắc lực của Tinh Huy, trong những năm qua, các tác phẩm của Tiêu Mộ Lương liên tục lên sóng, tất cả đều trở thành tác phẩm kinh điển, nghiễm nhiên trở thành át chủ bài của Tinh Huy.
Ảnh hậu với Ảnh đế, từng là người tình mản ảnh làm lay động trái tim biết bao người. Chỉ dựa vào điểm này ‘Thời niên thiếu’ không thể không nổi!
Cộng thêm, sự hỗ trợ của đoàn phim ‘Bầu trời thành phố’ năm đó, Vương Thạch làm tổng đạo diễn. Diệp Lưu Thanh làm phó đạo diễn, đám người Tào Quân, Thiết Sơn bắt tay hợp tác, chưa phát sóng đã nổi như cồn!
“Ở bộ ‘Bầu trời thành phố’ trước kia, tôi rất thích xem Tiêu Tinh và Viên Hi Thần đóng cảnh ở trường học, đúng là làm hài lòng mọi cảm xúc của tôi đối với cuộc sống đại học!”
“Cho đến nay, điều khó quên nhất là Áo Tím mặc đồng phục đi trong đám đông, quay đầu cười một cái khiến người ta kinh ngạc.”
“Khụ khụ… điểm nhấn là đồng phục!”
“Đúng đó! Thật muốn thấy cô ấy mặc lại đồng phục.”
Trên đây là tất cả những tâm sự của cư dân mạng, của fan hâm mộ.
Kịch bản kể về câu chuyện của một nữ sinh trung học ngoan ngoãn, đem lòng yêu một tên lưu manh thích đua xe. Cả hai cùng nhau trải qua ngọt ngào, mưa gió, đối mặt với thử thách của cuộc đời, áp lực từ người thân, tình yêu tuổi trẻ của họ rốt cuộc sẽ đi tới đâu đây?
Tại sao tình yêu lại dữ dội như vậy?
Chỉ vì — thời niên thiếu!
Câu nói này, là nhân tố tinh hoa của toàn bộ phim, cũng là nước mắt tiềm tàng cho vô số người xem.
Cảnh đầu tiên của phim là cảnh đã qua bộ lọc chỉnh sửa màu sắc.
Một đôi giày vải ALLSTAT, màu trắng trên giày trông rất sạch sẽ, chiếc váy dài đến mắt cá chân, đúng lúc để lộ phần giày.
Nắng chiều trải dài bóng cô, dưới chân là đường nhựa hai màu xanh đỏ, đằng xa có học sinh đang đá bóng, cười đùa không ngớt…
Chiếc ba lô vừa quen vừa lạ, như thể cô cũng đã từng dùng nó.
Những ngày tháng trôi qua, những hồi ức tuổi trẻ, và đoạn tình yêu của tuổi trẻ chôn chặt trong tim.
Không muốn chạm vào nữa, không dám mơ tưởng nữa.
Cô sợ bản thân lại khó mà buông bỏ…
“Tô Dã, anh vẫn ổn chứ?”
Ngày 1 tháng 4 năm 2026, Vancouver, trời trong.
Hàn Tử Khâm quyết định về nước – chỉ vì, tìm người đó, hỏi cô vấn đề mà từ đầu tới cuối cô không hề lên tiếng.
“Cắt – Hôm nay tới đây đã, sáng mai quay thêm một cảnh ngắm lá rơi.”
Dạ Cô Tinh nhấc váy đi về phía phòng thay đồ.
Nói thật, đây là lần đầu tiên cô thử đi theo phong cách văn chương, áo sơ mi và váy, tóc dài bồng bềnh, vì nữ chính là một họa sĩ.
‘Khí chất của người làm nghệ thuật’, đây là điểm quan trọng mà Vương Thạch nhấn mạnh trước khi khởi quay.
Mà khí chất của Dạ Cô Tinh quá mạnh mẽ, lạnh lùng có thừa, không đủ ấm áp.
Do đó, còn đặc biệt mời một giáo viên mỹ thuật tới dạy cô vẽ tranh.
Trừ việc tính toán ba bang hội ra, Dạ Cô Tinh ngày thường cũng không làm gì, chấp nhận sự sắp xếp, tranh thủ nuôi dưỡng một sở thích.
Không ngờ, thử vé mới thấy, quả thật cũng có chút năng khiếu.
Cho nên, khoảng thời gian này, khi nào Vu Sâm xuất hiện tại biệt thự ở núi Thái Bình, tình hình bình thường thì anh ta sẽ thấy ‘cậu Dạ’ đang chuyên tâm vẽ tranh.
Đột nhiên, có một khoảng lặng ba giây dành cho lão Hắc đáng thương.
Một người từ chối không gặp, ngồi đây thảnh thơi vẽ tranh; người kia lo lắng không yên, thế trận đại loạn.
Sự tương phản rõ rệt, cao thấp thấy rõ.
Dạ Cô Tinh thay đồ rồi lái xe rời khỏi phim trường, cuối cùng dừng lại trước một câu lạc bộ trà đạo.
Người phục vụ chào đón, Dạ Cô Tinh trực tiếp ném chìa khoá vào tay anh ta.
“Không cần để vào nhà xe, dừng ở bãi đỗ xe tạm thời bên trái quảng trường là được.”
Dưới sự dẫn dắt của một người phục vụ khác, cô đi lên lầu ba.
Cuối cùng dừng lại và đứng trước phòng VIP có tên ‘Thính Vũ Hiên’.
“Mời vào.”
Cô ấn tay nắm cửa, xoay rồi đẩy cửa vào.
Một người bên trong vừa nghe thấy tiếng động thì để tách trà xuống, đứng dậy, khoanh tay đứng hầu, thái độ cung kính.
“Cô chủ.”
“Ngồi đi.”
Dạ Cô Tinh tự rót cho mình tách trà, nhưng cũng không vội uống.
“Anh cứ cúi đầu mãi làm gì vậy? Sếp Trác phong độ thanh thoát lại không dám nhìn người à?”
Lúc này người đàn ông mới ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đoan chính, Trác Hàng – Hiện là thanh tra cấp cao của tổ trọng án Tây Cửu Long.
“Anh nói đi, dạo này bạch đạo có động tĩnh gì không?”
Anh ta do dự một lúc rồi nói: “OCTB bắt đầu bí mật điều tra Dạ Xã, cục điều tra tội phạm thương mại cũng đang thu thập tài liệu về mảng mậu dịch nước ngoài của Dạ thị.”
“Họ muốn điều tra kỹ ư?”
“Không hẳn vậy, dù gì việc cung cấp tài chính của Dạ Xã có ích trong việc giải quyết các vấn đề về lao động thất nghiệp. Hơn nữa còn thúc đẩy thị trường chứng khoán Hong Kong vốn đã ế ẩm trong nửa năm qua. Cho dù chính phủ có bất mãn thì cũng phải cân đo đong đếm trước khi đưa ra quyết định.”
“Cấp trên suy nghĩ thế nào về Bang Tam Hợp, Hoà Thắng Hoà, 14K?”
“Lúc trước tập trung vào ba nơi này, nhưng trước mắt, sự tồn tại của Dạ Xã quá rõ rệt, tạm thời chuyển sự chú ý sang đây, ngược lại khiến cho ba nhà này có cơ hội để thở dốc.”
Dạ Cô Tinh mỉm cười, cũng chẳng ừ hử gì cả.
“Dạo này Lăng Như Vân thế nào?”
“Đề nghị khởi tố, tội danh tàng trữ ma túy được thành lập và bị kết án ba năm tù.”
“Dọn dẹp một chút, cố hết sức để những ngày cô ta sống trong tù được thoải mái một chút.”
Dù gì cũng là cô lợi dụng đối phương, tuy Lăng Như Vân cơ bản không đáng để đồng cảm.
“Rõ.” Trác Hàng gật đầu đồng ý.