Chương 16: Không Oan Ức
Tai vùng ngoại ô Trung Hải, trong một kho sắt bỏ hoang của xưởng sản xuất.
Mấy người đàn ông vẻ mặt hung tợn hoặc nằm hoặc ngồi, đang ăn lạc và uống rượu.
Bên cạnh là một cô gái bị trói tay chân khóc lóc như một con mèo nhỏ, đó là chính là Tống Thanh Thanh.
Những người đàn ông trông dữ tợn này là những kẻ liều lĩnh.
Người cầm đầu là Hoa Xà, cũng là người khi nãy đã gọi điện cho Tống Sính Đình.
Lúc này, một người mặt rỗ cười hùa theo và hỏi Hoa Xà: “Anh Xà, anh nói xem Tống Sính Đính liệu có mang 1.
vạn tệ đến chuộc con gái mình không?”
Hoa Xà liếc đôi mắt ba cạnh của rắn, lạnh lùng cười nói: “Chúng ta ở Trung Hải này đã làm mấy vụ giết người rồi, dù sao cũng phải có con đường trốn. Nếu Tống Sính Đình không đem 1.
vạn tệ đến chuộc con gái vậy chúng ta sẽ đưa con gái cô ta chạy trốn cùng.”
“Khi đến thành phố lớn khác, chúng ta bán con bé cho một lò cao cấp. Với vẻ xinh xắn của con bé kiểu gì cũng được một, 200 vạn tệ.”
Một số đàn em của anh ta đều cười toe toét nói: “Haha, nói không chừng bọn có tiền lại thích gà con, biết đâu giá lại cao.”
Hoa Xà cười lạnh nhạt, quay đầu nhìn Tống Thanh Thanh bị trói ở không xa chỗ anh ta.
Tống Thanh Thanh mặc dù khóc lóc khiến mặt con bé lem luốt, nhưng con bé cắn chặt môi nhỏ và nói với Hoa Xà: “Bồ tôi rất lợi hại đó, bố tôi nhất định sẽ không tha cho các người.”
Hoa Xà chế nhạo nói: “Ò, vậy sao? Nếu như bố cháu thực sự lợi hại vậy thì bố cháu sớm đã đến cứu cháu rồi, bây giờ liệu ông ta đang ở đâu?”
Giọng nói Hoa Xà vừa trầm xuống bỗng nghe thấy âm thanh được truyền vào từ người đàn ông lãnh đạm: “Tôi ở đây.”
Đám liều mạng Hoa Xà nghe thấy giọng nói đó, tất cả đều la hét om xòm, đứng dậy và tiến về phía cửa.
Một đôi nam nữ bước vào cửa kho bỏ hoang.
Người đàn ông là Trần Ninh, còn người phụ nữ là Tống Sính Đình.
Thì ra sau khi nhận được cuộc gọi của Trần Ninh, Điển Chủ đã lập tức huy động vài bộ phận đặc nhiệm để truy tìm tung tích của Tống Thanh Thanh.
Các phòng ban và tổ chức này đã huy động hàng nghìn người để bắt đầu công việc chỉ trong vài phút.
Vô số thông tin và dữ liệu đều được truy xuất, chưa đến mười phút, thông tin và vị trí của băng nhóm bắt cóc Hoa Xà đều được báo cho Trần Ninh.
Hoa Xà không ngờ được rằng anh ta vừa gọi điện chưa bao lâu thì Trần Ninh và Tống Sính Đình đã tìm thấy họ.
Tống Thanh Thanh nhìn thấy Trần Ninh và Tống Đình Đình, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ vui mừng: “Bố, mẹ!”
Tống Sính Đình cũng lo lắng: “Thanh Thanh!”
Cô suýt nữa lao về phía con gái mình, nhưng tên mặt rỗ đã kéo Tống Thanh Thanh đến trước mặt cô, kề một con dao găm sắc nhọn vào cổ Tống Thanh Thanh, hung ác đe dọa: “Không được qua đây!”
Tống Sính Đình sợ tới mức vội vàng dừng lại, run rầy nói: “Tôi không qua đó, anh đừng có làm hại con gái tôi.”
Hoa Xà nheo mắt rắn tam giác nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình, ngạc nhiên nói: “Nếu các người đã tìm được đến đây rồi, bản lĩnh không tôi đó. Hai người anh em đứng canh bên ngoài của tôi đâu rồi?”
Trần Ninh không trả lời Hoa Xà, anh nhìn con gái đang bị tên mặt rỗ cầm dao bắt làm con tin, trong mắt lóe lên tia sắc lạnh, lạnh lùng nói: “Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của các người, mau thả con gái tôi ra.”
Đám người Hoa Xà nghe thấy câu nói đó của Trần Ninh, liền nhìn nhau rồi cười lớn tiếng.
Hoa Xà nhìn Trần Ninh: “Thả người cũng được, 1.
vạn tôi cần, các người có mang đến không?”
Trần Ninh bình tĩnh đáp: “Tôi mang mấy nghìn vạn đến cơ nhưng chỉ sợ các anh nhìn thấy chân lại run.”
Hoa Xà chế giễu khi nghe câu nói đó: “Ò, có bao nhiêu tiền thì Hoa Xà tôi đây đều không chê. Cho dù anh có mang theo mấy nghìn vạn thì tôi cũng dùng kênh dẫn nước để rửa sạch tiền của anh sau đó chúng tôi sẽ tiêu dao mãi mãi.”
Tên mặt rỗ cầm con dao đe dọa Tống Thanh Thanh nhìn Trần Ninh và Tống Sính Đình với hai bàn tay trắng, nói: “Anh Xà, đừng tin lời hắn, em thấy hắn đang giở trò thôi. Dù sao chúng ta cũng phải chạy trốn, hãy giết anh ta rồi đưa người phụ nữ này theo chúng ta.”
Tên mặt rỗ nói đến đây, ánh mắt rơi vào người Tống Sính Đình mảnh khảnh, cười d4m đãng: “Người phụ nữ này thật xinh đẹp lại có thân hình tuyệt mỹ nữa, để mấy anh em chúng ta mua vui trước sau đó bán đi cũng kiếm được một món tiền.”
Mấy tên bắt cóc ở đó đều nở nụ cười mập mờ.
Hoa Xà nhìn Trần Ninh: “Cô nghe thấy máy lời nói của anh em tôi chưa? Giờ thì đưa mấy nghìn vạn ra đây cho chúng tôi xem, nếu không thì… Hehel”
Một luồng sát khí vô hình tràn ngập cơ thể Trần Ninh, nhiệt độ trong xưởng sắt bỏ hoang dường như giảm xuống máy độ.
Trần Ninh nhìn đám người Hoa Xà: “Anh chắc chắn?”
Hoa Xà: “Đương nhiên!”
Trần Ninh hướng dẫn Tống Sính Đình và Tống Thanh Thanh đang bị tên mặt rỗ kề dao uy hiếp nhắm mắt lại, sau đó đột nhiên giơ nắm đấm tay phải lên.
Hoa Xà nhìn thấy Trần Ninh giơ nắm tay phải lên, liền nhận ra không ổn.
Nhưng anh ta chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một tiếng nỏ, một viên đạn bắn tỉa xuyên qua kính cửa số, sau đó trúng chính xác vào cánh tay phải của tên mặt rỗ, làm cánh tay của anh ta bị gãy lìa.
*A..P Tên mặt rỗ không còn cánh tay phải, hét lên một tiếng rồi nằm xuống đất.
Hoa Xà và mấy tên còn lại chưa định thần được lại.
Trên đỉnh nhà kho sắt đang kêu ầm ầm, trực tiếp bị tháo dỡ ra khiến khu nhà xưởng bỏ hoang bị phơi nắng hoàn toàn.
Ba chiếc trực thăng vũ trang với súng máy tốc độ cao xuất hiện trên đầu mọi người.
Bốn bức tường mục nát của khu nhà xưởng bỏ hoang cũng bị bến chiếc xe tăng quân sự cùng lúc đập thành bốn lỗ lớn.
Bốn chiếc xe tăng dũng mãnh xông vào qua bốn cái lỗ khổng lồ và bao vây những đám người Hoa Xà.
Đồng thời, có hai nghìn binh sĩ mặc quân phục rằn ri, trang bị súng và đạn thật, bước đi dứt khoát, gọn gàng giống như một luồng thép đến từ mọi phía, chật như nêm cối.
“Một hàng, hai hàng, phong tỏa hiện trường! Từ giờ phút này, cho dù là một con chỉm cũng không để cho nó lọt qua.”
Một người đàn ông mặc quân phục đại tá rằn ri nhảy xuống xe địa hình quân sự và chỉ huy ngay lập tức.
“Rõ! Bảo đảm hoàn thành nhiệm vụ!”
Hơn sáu mươi binh sĩ với súng thật và quân phục rằn ri đồng loạt đáp lại bằng những giọng nói chói tai.
Ngay sau đó, người đàn ông lấy ra từ thắt lưng một khẩu súng lục, ra lệnh: “Những người còn lại vào theo tôi!”
Khi giọng nói đó vừa dứt, chỉ thấy một dòng quân nhanh chóng tiến vào, tất cả đều là súng thật và đạn thật, vây chặt bọn chúng và mọi ngóc ngách trong nhà máy bỏ hoang.
“Tất cả không được nhúc nhích! Mau ôm đầu và ngồi xuống!”
Nhưng binh sĩ xông vào và gầm thét với đám người Hoa Xà.
Chao đảo!
Những con dao găm trong tay đám người Hoa Xà lần lượt rơi xuống đất.
Cảnh tượng trước mắt khiến mỗi người đều kinh hãi.
Sao lại có cả quân đội thế này?
Đám người Hoa Xà cũng chỉ băng nhóm bắt cóc nhỏ bé, làm sao đã được thấy đội hình như vậy?
Họ ôm đầu, ngồi xổm xuống, thậm chí không dám lên tiếng.
Sau đó, trong ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, người thanh niên mặc quân phục bước tới trước mặt Trần Ninh và chào Trần Ninh theo nghỉ thức quân đội với thái độ cực kì tôn trọng.”
“Báo cáo thủ trưởng, sĩ quan cấp tá binh đoàn đặc chủng Mãnh Long- Điển Chử đã dẫn hai nghìn cán bộ chiến sĩ về đội, xin chỉ thị!”
Danh Sách Chương: