Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 204: Cô Ở Nguyên Chỗ Này, Không Được Đi Đâu

Lời nhận xét của Trần Ninh khiến những người xung quanh sửng sốt, mọi người nhìn Tống Phi Phi với ánh mắt kỳ quái.

Mặc dù mọi người chỉ có thể ngửi thấy mùi nước hoa hàng hiệu của Tống Phi Phi chứ không phải mùi mắm cá như Trần Ninh nói.

Nhưng tất cả mọi người đều nghĩ đến cuộc sống riêng tư của Tống Phi Phi bình thường hỗn loạn thế nào rồi lại nhìn phản ứng kích động của Tống Phi Phi thì đều biết Trần Ninh nói đúng. Trên người Tống Phi Phi nhất định có mùi mắm cái!

Người trong cuộc là Tống Phi Phi thì xấu hỗ đến phát điên!

Cô ta vừa mới chê cười khuôn mặt và sự không có nữ tính của Tống Sính Đình.

Không ngờ Trần Ninh lại chê bai mùi mắm cá trên người cô ta, khiến cô ta run lên vì tức giận.

Trần Ninh cũng lười để ý đến cô ta, đứng thẳng dậy rời đi, đồng thời nói với Tống Sính Đình đang nấp sau cây cột: “Bà xã, đừng trốn nữa, chúng ta phải đi thôi. Còn ở đây anh sợ sẽ bị mùi mắm cá đó ướp cả người mắt.”

Tống Sính Đình đỏ mặt bước ra từ sau cây cột, cô không ngờ Trần Ninh lại biết cô đang trốn.

Cô nhìn Trần Ninh vừa buồn cười vừa tức giận, anh chàng này thật là xấu, khiến em họ cô tức giận thành cái dạng này!

Nhưng cũng không thê trách Trần Ninh, nếu có trách thì phải trách Tống Phi Phi tự mình tìm rắc rồi.

Đúng lúc Trần Ninh và Tống Sính Đình vừa muốn rời đi, Lôi Thiên Chiều đã vội vàng xuất hiện.

Từ xa anh ta đã nghe thấy Trần Ninh nói đến mùi mắm cá, lúc này mới kinh ngạc nói: “Hai người tại sao lại rời đi? Còn có hình như tôi có nghe thấy Trần Ninh nhắc đến mùi mắm cá, mắm cá gì cơ?”

Trần Ninh cười nói: “Không có chuyện gì, tôi vừa rồi nói Lôi tiên sinh anh nhát định là rất thích mùi mắm cá.”

Lôi Thiên Chiếu sửng sốt: “Cũng đúng, tôi chỉ thích ăn mắm cá và cà tím, sao anh lại nói như vậy?”

Trần Ninh liếc nhìn Tống Phi Phi đang tức giận đến mức sắp nỗ tung cách đó không xa, cười nói với Lôi Thiên Chiếu: “A nên hỏi bạn gái anh thì hơn, tạm biệt.”

Trần Ninh nói xong liền cùng Tống Sính Đình xoay người rời đi.

Tối nay ngay từ đầu Tống Phi Phi đã chế nhạo Tống Sính Đình, chế nhạo Tống Sính Đình là một người không có nữ tính, sau đó lại còn định quyền rũ Trần Ninh.

Cả Tống Sính Đình và Trần Ninh đều nhìn thấy rõ bộ mặt thật của Tống Phi Phi nên rời đi không chút lưu luyến.

Sau khi Trần Ninh và Tống Sính Đình rời đi, Lôi Thiên Chiếu nghỉ ngờ hỏi Tống Phi Phi: “Phi Phi họ có chuyện gì vậy, không phải nói là lúc anh rời đi cùng Tống Sính Đình, em sẽ nhân cơ hội dụ dỗ Trần Ninh khiến hai vợ chồng có mâu thuẫn và ly hôn sao? “

Tống Phi Phi khóc lóc thảm thiết!

Đương nhiên, cô ta sẽ không nhắc tới mùi mắm cá trên người mình, mà chỉ khóc lóc nói Trần Ninh bắt nạt cô ta, làm nhục cô ta, bảo Lôi Thiên Chiếu báo thù cho cô ta.

Lôi Thiên Chiếu không ngờ rằng Trần Ninh sẽ không bị Tống Phi Phi quyến rũ, điều này có chút kỳ lạ.

Nhưng anh ta nghĩ tới vợ của Trần Ninh là Tống Sính Đình, xinh đẹp hơn Tống Phi Phi, thanh lịch và cao quý hơn Tống Phi Phi, không có gì ngạc nhiên khi Trần Ninh không coi Tống Phi Phi ra gì.

Ngay cả bản thân anh ta cũng chỉ đang chơi đùa với Tống Phi Phi mà thôi.

Anh ta an ủi Tống Phi Phi: “Em đừng buồn, anh nhất định sẽ giúp em trút cơn giận này!”

Tống Phi Phi hung hăng nói nói: “Còn Tô Mị Nương bà chủ quán trà Quan Vân Hiên ngày hôm qua nữa, kẻ nào làm nhục em cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp!”

Lôi Thiên Chiếu cười nói: “Được rồi, anh sẽ phái người đi bắt Tô Mị Nương về quỳ xuống xin lỗi em, sau đó xử lý Trần Ninh và Tống Sính Đình.”

Tô Mị Nương xuất thân từ một gia đình giàu có ở miền Bắc.

Hầu hết mọi người ở thành phố Trung Hải đều lo ngại về xuất thân của cô ấy nên không dám động vào.

Nhưng Lôi Thiên Chiếu là ai?

Tổng giám đóc của tập đoàn Tứ Hải!

Tập đoàn Tứ Hải làm gì?

Chính là lĩnh vực kinh doanh vũ khí!

Khi còn trẻ Lôi Thiên Chiếu đã là một lính đánh thuê ở nước ngoài, hơn nữa còn có chút danh tiếng ở Đông Nam Á.

Sau đó, anh ta trở thành cánh tay đắc lực của Đường Thiên Quyền, giúp Đường Thiên Quyền bán một số vũ khí cho các bộ tộc có vũ trang ở Đông Nam Á.

Dù là thủ lĩnh bộ lạc, thủ lĩnh vũ trang hay trùm m4 túy lớn, anh ta đều quen biết rất nhiều.

Một Tô Mị Nương nhỏ bé thật không thể khiến anh ta coi ra gì.

Hơn nữa anh ta thấy Tô Mị Nương rất tôn trọng Trần Ninh nên nhất định phải biết rõ về Trần Ninh.

Vừa hay bắt Tô Mị Nương về tra tắn thẳm vấn điều tra rốt cuộc Trần Ninh là người như thế nào.

Đêm đó, Lôi Thiên Chiếu lệnh cho thuộc hạ của mình là Lý Tam Bào mang người đến bắt cóc Tô Mị Nương.

Lý Tam Bào có dáng người vạm vỡ, lưng đen và eo thon, là một thủ hạ rất giỏi trong việc đánh đắm và giết người.

Nhưng tính tình lại liều lĩnh và bốc đồng, hơn nữa còn không có căn cơ.

Anh ta mang theo hàng chục thuộc hạ của mình đột nhập vào quán trà Quan Vân Hiên, định cưỡng chế đưa Tô Mị Nương đi.

Nhưng thật không ngờ anh ta bị chặn lại bởi những người bán trà và nhân viên bảo vệ. Đợi đến lúc anh ta tức giận ra lệnh cho thuộc hạ của mình đánh tất những người chặn đường ngã xuống đất thì mới phát hiện ra rằng Tô Mị Nương đã bỏ chạy mắt rồi.

Lý Tam Bào nhanh chóng gọi điện cho Lôi Thiên Chiếu.

Lôi Thiên Chiếu nổi giận đùng đùng, bảo Lý Tam Bào lần lượt tăng cường nhân lực, nhất định phải bắt được Tô Mị Nương!

Đêm nay, Tô Mị Nương chạy trốn rất khổ sở. Lúc bỏ chạy thì bị mắt túi xách, trong túi còn có điện thoại di động, ví, chứng minh thư và những thứ khác.

Cô ấy không một xu dính túi muốn đến đồn cảnh sát để gọi cảnh sát, nhưng lại phát hiện có người khả nghi ở đồn cảnh sát.

Cô ấy muốn nhờ bạn bè giúp đỡ, nhưng họ đều nói cô ấy đã đắc tội ông chủ của tập đoàn Tứ Hải. Tổng giám đốc Lôi Thiên Chiếu của tập đoàn Tứ Hải đã lên tiếng ở Trung Hải ai mà dám bảo vệ cô ấy thì sẽ chỉ gây thù với tập đoàn Tứ Hải!

Vì thế nên không một người bạn nào dám thu nhận cô ấy!

Cô ấy muốn rời khỏi thành phố Trung Hải bằng ô tô, nhưng có rất nhiều đang theo dõi cô ấy ở tất cả các nhà gaI Đáng sợ hơn nữa là thuộc hạ của Lôi Thiên Chiếu đang tìm kiếm cô ấy ở khắp mọi nơi trong thành phó.

Tô Mị Nương như chuột băng qua đường, trốn đông trốn tây, cuối cùng chạy đến khu nhà cấp cao gõ cửa nhà Chu Nhược Thụ.

Tô Mị Nương vừa khóc vừa nói: “Thị tôn đại nhân, tôi đã đắc tội ông chủ của tập đoàn Tứ Hải.”

“Ông ta lợi dụng sức mạnh mối quan hệ của mình để phong tỏa toàn bộ thành phố và truy đuổi tôi khắp nơi. Không ai dám giúp tôi, cầu xin ông hãy cứu tôi.”

Chu Nhược Thụ nghe đến máy chữ tập đoàn Tứ Hải cũng thấy đau đầu!

Ông chủ của Tập đoàn Tứ Hải là Đường Thiên Quyền, bố của Đường Thiên Quyền là Đường Bắc Đầu và Đường Bắc Đầu là vua Giang Nam!

Mặc dù là thị tôn của thành phố Trung Hải, nhưng ông ta cũng không tiện công khai đối đầu với Giang Nam Vương.

Đặc biệt là vì Tô Mị Nương mà đắc tội Đường Bắc Đầu thì thật không đáng để bị Đường Bắc Đầu trả thù.

Ông ấy nhìn Tô Mị Nương đáng thương trước mặt, lắc đầu nói: “Không phải tôi không giúp cô, mà là cô gây chuyện quá phiền phức rồi. Tôi giúp cô thì chính là tự mình dẫn lửa thiêu mình.”

Tô Mị Nương quỳ trên mặt đất, vừa khóc vừa nói: “Nếu thị tôn mà còn không thể giúp tôi thì tôi nhất định sẽ chết.”

Chu Nhược Thụ do dự, nhớ tới một người.

Ông ấy lập tức nói: “Tập đoàn Tứ Hải có lai lịch và thực lực to lớn. Tôi ra mặt có thể bảo vệ cô một lúc, nhưng không thể bảo vệ được cô cả đời. Nhưng ở Trung Hải có một người, nếu cậu ấy đồng ý giúp cô thì không có ai có thể động vào cô.”

Tô Mị Nương vội vàng hỏi: “Ai?”

Chu Nhược Thụ: “Trần Ninh!”

Ba giờ đêm, Trần Ninh đang ngủ thì bỗng nhiên điện thoại di động vang lên.

Anh tỉnh dậy, cầm điện thoại lên nghe.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói của Tô Mị Nương phát ra từ bên kia: “Trần tiên sinh, là tôi, Tô Mị Nương. Hiện có rất nhiều người đang tìm kiếm tôi”.

“Họ đang truy sát tôi, không ai có thể giúp tôi, vì vậy cầu xin anh hãy cứu tôi!”

Trần Ninh cầm điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ, cau mày nói: “Có chuyện gì, cô cứ từ từ nói.”

Tô Mị Nương khóc lóc đơn giản nói hết mọi chuyện với Trần Ninh.

Trần Ninh nghe nói chính là Lôi Thiên Chiếu chọc giận Tô Mị Nương, muốn bắt Tô Mị Nương, bèn lạnh nhạt hỏi: “Bây giờ cô đang ở đâu?”

Tô Mị Nương: “Tôi đang ở trong một con hẻm nhỏ đối diện khu nhà cao cấp của thành phó. Tôi đã mượn chiếc điện thoại di động này từ một dì quét dọn trên đường.”

Trần Ninh: “Cô cứ ở yên tại chỗ, đừng di chuyển, tôi sẽ qua hoáy”

Trần Ninh nói xong mặc quần áo, nhìn bầu trời đêm có sắm chớp bên ngoài, cầm một chiếc ô đen đi ra ngoài.



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK