Mục lục
Thiếu Soái Trở Về
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Chương 252: Một Cuộc Điện Thoại

Động tác của Trần Ninh nhanh như chớp, mạnh như sắm, dùng tất cả kỹ năng cao cường nhát trong quân đội để chiến đấu.

Đá, đấm, dùng cùi trỏ, mỗi động tác đều vô cùng dứt khoát, động tác nào cũng cức kỳ sắc bén, mạnh mẽ.

Bình thường trong thành phố này không ai xứng là kẻ địch của Thập Tam Thái Bảo, nhưng trong số bọn họ lại không ai có thể đấu lại với Trần Ninh.

Mỗi một bước đi của Trần Ninh đã gạ gục một tên đối thủ.

Khi Trần Ninh bước đến người thứ mười ba, Thập Tam Thái Bảo đều đã nằm trong vũng máu, người thì chết người thì thương nặng.

Lúc này Trần Ninh đứng trước mặt Tiêu Diêu Dương, lạnh nhạt nói: “Ông vừa nói muốn giết tôi?”

Tiêu Diêu Dương toàn thân chấn động, mặt đầy kinh sợ, giọng nói cũng run lên: “Cậu, cậu…”

Bên cạnh hắn ta còn ba trăm áo choang đen nhưng hắn ta có cảm giác, cho dù là ba nghìn thuộc hạ cũng không thể bảo vệ được hắn ta.

Trần Ninh lạnh lẽo nói: “Trả lời.”

Tiêu Diêu Dương cắn răng ra lệnh: “Toàn bộ ra tay, giết hắn ta, tôi không tin một mình hắn ta có thể chiến thắng được máy trăm người.”

Ba trăm người áo đen thấy Trần Ninh giết Thập Tam Thái Bảo Ừ đơn giản như giết gà, giết chó, bọn họ cũng rất sợ hãi, nhưng bọn họ được nhà họ Tiêu huấn luyện từ nhỏ, trung thành với nhà họ Tiêu.

Nghe được mệnh lệnh của Tiêu Diêu Dương, ba trăm người áo đen đang chuẩn bị bao vây Trần Ninh.

Nhưng đúng vào lúc này, bên ngoài đột nhiên xuất hiện vô số xe địa hình được trang bị vũ trang cùng xe quân sự.

Từng chiến sĩ đặc công được trang bị đấy đủ vũ khí chiến đấu, động tác nhanh nhẹn dứt khoát nhảy từ trên xe xuống, nhanh chóng tập hợp. Sau đó, một vị sĩ quan thân hình cao lớn xuống xe chỉ huy các chiến sĩ phong tỏa hiện trường.

Đội quân hỗ trợ này chính là lực lượng đặc chủng Mãnh Long của Bắc Cảnh.

Còn người chỉ huy đương nhiên là thượng tá Điển Chử.

Điển Chử trầm mặc, lạnh nhạt nói: “Phong tỏa hiện trường, một con chim cũng không thể bay ra khỏi đây được. Nếu như có người phản kháng, giết không tha.”

Hai nghìn chiến sĩ đặc chủng Mãnh Long tay cầm súng tiểu liên, đồng thanh đáp: “Rõ.”

Hiện trường, Tiêu Diêu Dương và ba trăm thuộc hạ Áo choàng đen của hắn ta đều ngạc nhiên đến ngơ người.

Nhà họ Tiêu không phải đã đánh tiếng cho lão đại của giới kinh doanh, chính trị và quân đội rồi sao?

Tại sao Trần Ninh vẫn điều động được nhiều người như vậy?

Điễn Chử đi đôi giày quân đội màu đen, trên tay cầm theo một hầu súng lục, anh bước vào với vẻ mặt bình thản, lạnh lùng nói “Tất cả bỏ vũ khí xuống, nếu chống cự bắn chết tại chỗ.”

Rằm.

Hai nghìn chiến sĩ đặc chủng Mãnh Long đồng loạt lên đạn cho khẩu súng tiểu liên, nhắm chuẩn vào thuộc hạ của nhà họ Tiêu.

Thuộc hạ Tiêu gia sợ đến mức mặt không còn giọt máu, ngay lập tức giơ tay đầu hàng.

Tiêu Diêu Dương đi về phía Điển Chử nở nụ cười nói: “Thưa ngài, tôi là người nhà họ Tiêu, Tiêu Diêu Dương, chúng ta là người một nhà mà.”

Chát.

Điển Chử tay cầm súng lục gio lên tát thẳng vào mặt Tiêu Diêu Dương, hắn ta hộc máu, hét lên một tiếng rồi ngã xuống đắt.

Điển Chử hừ lạnh nói: “Ông là cái thá gì, ai là người một nhà với ông.”

Anh nói xong thu lại khẩu súng, chỉnh đốn trang phục sau đó dảo bước đến trước mặt Trần Ninh, giơ tay kính lễ: “Thuộc hạ đến muộn, xin thiếu tướng tha tội.”

Thiếu tướng.

Toàn bộ người ở đâu đều ngơ ngác.

Đặc biệt là Tiêu Diêu Dương, hắn ta quên luôn cả đau đớn ở trên mặt, mắt chữ O mồm chữ A, nhìn Trần Ninh với vẻ mặt không thể nào tin được.

Cả Hoa Hạ người có được sự tôn kính chỉ có thiếu tướng Bắc Cảnh.

Tiêu Diêu Dương nhìn Trần Ninh, kinh ngạc không thôi, đồng thời trái tim hắn ta cũng như rơi xuống vực sâu, vô cùng tuyệt vọng.

Lúc này, hắn ta cuối cùng cũng biết được thân phận thật sự của Trần Ninh.

Hắn ta cuối cùng cũng biết tại sao Thập Tam Thái Bảo lại dễ dàng bị Trần Ninh đánh bại như thế, Bởi vì Trần Ninh chính là thiếu tướng Bắc Cảnh, chiến thần Hoa Hạ.

Trần Ninh bình lặng phân phó Điển Chử: “Cậu đến rất đúng lúc, bắt hết đám người này lại, lần này đến thành phố nhân tiện cùng Tiêu gia tính toán một lượt.”

Điển Chử nghiem túc nói: “Rõ.”

Trần Ninh nhìn người nhà chủ trọ cách đó không xa bị nhà họ Tiêu đánh bị thương nói: “Đưa chủ nhà trọ đến bệnh viện chữa trị, đồng thời cảnh cáo họ không được tiết lộ thân phận của tôi.”

Điễn Chử: “Vâng.”

Trần Ninh xua tay: “Mau đi đi đừng làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của vợ tôi.”

Điễn Chử vội vàng nói: “Vâng thưa thiếu tướng.”

Đội quân đặc chủng Mãnh Long đến nhanh đi cũng nhanh.

Đám người Tiêu Diêu Dương toàn bộ đã bị đội quân đặc chủng Mãnh Long bắt đi.

Gia đình người chủ trọ cũng được đưa đến bệnh viện chữa trị.

Đến cả những vũng máu trên nền đất, cửa bị đá hỏng, toàn bộ đều được xử lý gọn gàng trong một thời gian vô cùng ngắn.

Trần Ninh bình tĩnh đi lên lầu, về đến tầng hai.

Tống Sính Đình đang lo lắng, vừa rồi cô không nhịn được đang tính xuống dưới xem xem có chuyện gì, không ngờ Trần Ninh đã lên đến nơi rồi.

Cô liên tục hỏi Trần Ninh: “Xảy ra chuyện gì vậy? Em thấy dưới nhà rất nhiều xe quân đội đến, bộ đội đều đến cả.”

Trần Ninh nhàn nhạt nói: “Một nhóm xã hội đen đến đánh đập và phá nhà trọ, lực lượng đặc chủng gần đó đã đến. Bây giờ bọn côn đồ bị bắt rồi, không sao cả.”

Lúc này Tống Sính Đình mới yên tâm, không nhịn được hỏi: “Không thể tin được thành phố này trị an lại loạn như vậy.”

Trần Ninh cười nói: “Anh thấy vẫn tốt, may là binh sĩ đến giải quyết kịp thời.”

Tống Sính Đình gật đầu: “Đúng vậy.”

Đêm khuya, biệt thự nhà họ Tiêu.

Tiêu lão gia ngồi trên chiếc ghế trưởng môn trong phòng khách với sắc mặt xanh mét, khó coi. Trong phòng khách ngoài những người quan trọng nhà họ Tiêu còn có Mitsui Takeshi người Nhật Bản.

Tiêu lão gia nhìn những người nhà họ Tiêu, phẫn nộ nói: “Không có ai giải thích với tôi rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra à?

“Trên địa bàn của Tiêu gia chúng ta, Diêu Dương và Thập Tam Thái Bảo còn có ba trăm Áo choàng đen liền tự dưng biến mắt.”

Mấy người nhà họ Tiêu nhìn nhau, không ai có thể trả lời được.

Bởi vì bọn họ cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Rõ ràng là Tiêu Diêu Dương dã theo một nhóm thuộc hạ đi tìm Trần Ninh xả hận, nhưng một đi không trở về, như bốc hơi khỏi thế gian này vậy.

Dựa vào thực lực của Tiêu gia bọn họ, vậy mà không thể tra ra được Tiêu Diêu Dương và đám người kia đã đi đâu?

Tiêu lão gia phẫn nộ nói: “Các người làm tôi quá thật vọng.”

Trong lúc mọi người trong nhà họ Tiêu đang hoảng loạn thì ngoài cửa, đột nhiên có một người đàn ông trung niên mặc áo khoác đen cùng mấy người tùy tùng đi vào.

Người đàn ông mặc áo khoác đen lớn tiếng nói: “Bôi, con biết em hai ở nơi nào, bọn họ bị quân đội phương Nam bắt đi.”

Khi Tiêu lão gia và những người khác nhìn thấy người đàn ông mặc áo khoác đen, họ đều lộ ra vẻ vui mừng, hóa ra người đàn ông này chính là con trai của Tiêu lão gia, Tiêu Kiến Khang.

Tiêu Kiến Khang đang là thị trưởng của thị thành, là nhân vật quan trọng của nhà họ Tiêu.

Tiêu lão gia nhìn thấy con trai từ Kinh Thành về, vừa kinh ngạc vừa vui mừng, đứng dậy đón: “Kiến Khang, con trở về khi nào?”

Tiêu Kiến Khang cười nói: “Bố, gần đây con nghỉ phép, vừa hay biết nhà có chuyện vì vậy con liền quay về xem sao.”

Tiêu lão gia cũng cười: “Con quay về là tốt, con quay về là tốt.”

“Vậy Trần Ninh, dựa vào thực lực của mình đã đành còn dựa vào cả thiếu tướng Vương Đạo Phương, năm lần bảy lượt đối đầu với nhà họ Tiêu chúng ta.”

“Tối nay còn đem cả quân đội bắt em hai chúng ta đi, nếu như không phải con quay về, bố không biết phải làm thế nào.”

Tiêu Kiến Khang cười nhẹ, bình tĩnh nói: “Bố yên tâm, con có một chút quan hệ với tổng chỉ huy quân khu Giang Nam, Lưu Chấn Bình.”

“Con vừa gọi điện thoại, quân đội lập tức thả người, hơn nữa còn trói Trần Ninh đem tới đây.”



Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK