Chương 227: Chắc chắn sẽ trả lại trong sạch cho cô
Tống Sính Đình lo lắng chờ đợi ngoài cửa, đã lâu không thấy Trần Ninh đi ra, càng ngày càng căng thẳng, nghĩ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra đúng không?
Có điều, văn phòng của Lý Thế Kiên có hệ thống cách âm hạng nhất, cô không nghe thấy bát kỳ âm thanh nào phát ra từ đó.
Lúc cô nhịn không được đang muốn gõ cửa đi vào, Trần Ninh liền mở cửa đi ra.
Tống sinh Đình liền gấp gáp hỏi: “Trần Ninh, anh và ông ta nói chuyện thế nào rồi?”
Trần Ninh cười đưa cho cô một bản hợp đồng, cười và nói: “Bàn chuyện rất trôi chảy tốt đẹp, Lý tiên sinh nói chuyện rất tốt đẹp.”
“Ông ta đã đồng ý với giá 50 triệu một năm, cho chúng ta thuê tòa nhà Thái Ninh làm trụ sở, thời hạn kí hợp đồng là mười năm.”
Tống Sính Đình mở to mắt nói với vẻ không tin: “Cái gì, năm mươi triệu một năm?”
Trần Ninh cười nói: “Đúng vậy, giá cả vậy tính là cũng được rồi chứ?”
Được chứ!
Quá tốt ý chứ!
Cô cảm thấy Trần Ninh nhát định là tìm người giúp rồi.
Có khả năng là mời ông trùm bắt động sản Hoàng Đắc Chí nói giúp, có khả năng là Đổng Thiên Bảo một tay xã hội đen có quan hệ với thế giới ngầm đe dọa Lý thế Kiên.
Thậm trí, cô có chút hoài nghi, Trần Ninh có phải là đánh bại Lý Thế Kiên không!
Có điều không quản thế nào, chuyện này có thể giải quyết là tốt rồi.
Lại nói, loại người háo sắc như Lý Thế Kiên cũng nên xử lý, bị Trần Ninh giáo huấn cũng không dễ sống!
Có máy nhà vui mấy nhà buồn, Trần Ninh và Tống Sính Đình bên này vui vẻ, nhưng nhà họ Tiêu tại thành phố Trung Hải, Tiêu lão gia đang rất tức giận.
Trang trí cỗ kính và lộng lẫy, giống như một cung điện cổ, trong phòng khách của nhà họ Tiêu.
Tiêu lão gia có một khuôn mặt ủ rũ, trông đáng sợ như một thây ma trên TV.
Trong đại sảnh, một đám trẻ con nhà họ Tiêu cũng như vô số thuộc hạ và đệ tử đều cúi đầu không dám nói.
Đoạn thời gian trước, nhà họ Tiêu tay trắng chạy đến Đường Bắc Đầu, Đường Bắc Đấu giúp Tiêu gia quản lý gia tài, cũng mất mắt bên ngoài.
Mặc dù bức tượng Đào Đông Lâm của tỉnh trị giá 50 tỷ tiền quỹ đã gửi lại, nhưng tập đoàn Tứ Hải trị giá hàng chục tỷ lại rơi vào tay Lưu Chắn Bình .
Bị Lưu tướng quân cắt thịt, nhà họ Tiêu cũng chỉ có thể nhịn.
Nhưng công ty thiết bị dược phẩm Lam Thiên trị giá hàng chục tỷ đã bị một tập đoàn nhỏ Ninh Đại ở Trung Hải lấy đi, chuyện này nhà họ Tiêu không thể chịu!
Nhưng nhà họ Tiêu vạn lần không ngờ là.
Họ phái đi cháu của Tiêu lão gia Tiêu Trác, đi Trung Hải để lấy lại Lam Thiên.
Tiêu Trác vậy mà bị người ta dỏ thủ đoạn, phế anh ta gửi trở lại.
Điều này khiến nhà họ Tiêu trên dưới, bị hoạn triệt để, đây đúng là một sự khởi đầu tồi tệ.
Tiêu lão gia ngồi trên ghế, vẻ mặt bình tĩnh nhìn đám người xung quanh, chậm rãi nói: “Không biết lúc này tâm trạng diễn tả như thế nào. Có lẽ lần này tôi rất tức giận. Tôi khó có thể kiềm chế cho qua được.”
* Bây giờ chỉ hỏi một câu, ai đi Trung Hải, lấy mạng chó của Trần Ninh?”
Ngay khi lời nói của Tiêu lão gia vừa dút, toàn bộ ngôi nhà đầy con cháu, thuộc hạ và nhiều đệ tử khác, tất cả đều tranh nhau để xử lý Trần Ninh.
Nhưng một người đã hét lên trước: “Tiêu lão gia, tôi muốn đến Trung Hải để lấy mạng của Trần Ninh và trả thù cho Tiêu trưởng tôn.”
Tất cả mọi người tại hiện trường đều nhìn về phía người gọi, ngay cả ánh mắt của Tiêu lão gia cũng rơi vào người này.
Người này không phải ai khác, mà chính là Tống Lộc Đường, bảo bối của sư phụ Tiêu, người đứng đầu dòng họ Tống ở tỉnh ly.
Tống Lộc Đường tuổi tác không tính là lớn, chỉ có bốn mươi tuổi, nhưng ông ta ở Tống gia chức phận rất cao!
Tống Lộc Đường thân cao 1m8. Mặt như dao, thái dương phông cao và đôi mắt như có điện.
Đứng ở chỗ cũ khí thế không hờn giận uy lực, vừa nhìn liền biết ông ta là một cái rất cường đại cao thủ.
Tiêu lão gia bưng bình trà trên bàn lên, đôi tay có móng tay dài, từ từ cạo sạch bọt mịn trên nước trà trên nắp tách trà, bình tĩnh nói: “Tống Lộc Đường, cậu đi lấy mạng Trần Ninh phải không, không phải không được.”
“Có điều, tôi nhớ không nhằm, vợ của Trần Ninh tên Tống Sính Đình, là một nhánh của Tống gia các người ở Trung Hải!”
“Cậu đi giết Trần Ninh, cậu ra tay được sao?”
Tống Lộc Đường hai tay nắm chặt nắm đắm, hùng hồn nói: “Trong vòng bảy ngày, tôi sẽ giết được Trần Ninh!”
Tiêu lão gia chậm rãi uống một ngụm trà, nhàn nhạt nói: “Bảy ngày là quá lâu, tôi cho cậu thời gian ba ngày.”
“Ngoài ra, tôi sẽ nói các lĩnh vực hắc bạch, kinh doanh, chính trị và quân sự của tỉnh Giang Nam. Không ai có thể giúp Trần Ninh.”
“Cậu rốt cuộc có đủ ba ngày.”
Danh Sách Chương: