Chương 299: Ông Của Cậu Thì Vẫn Là Ông Của Cậu
Hai nhân viên bảo vệ ở lối vào của khách sạn Kim Phong đã nhìn thấy Hải Dương với một nhóm người đằng đằng sát khí bao vây khách sạn.
Hai người bọn họ không biết Hải Dương là ai, ngạc nhiên tiến lên hét lớn: “Các anh là ai, ai bảo các anh đến khách sạn của chúng tôi làm loạn, đi mau, néu không chúng tôi sẽ gọi 110.”
Hải Dương chế nhạo: “Không cần gọi 110, vì có gọi cũng vô dụng, gọi 120 đi!”
Anh ta nói xong xua tay dặn dò đám người bên cạnh: “Đánh gãy chân hai con chó không có mắt này!”
Ngay lập tức, máy tên thủ hạ hung hăng như lang sói lao lên.
Hai nhân viên bảo vệ không thể chống cự lại được, bị đạp ngã xuống đắt, sau đó cả hai đều bị đánh gãy chân.
AI Tiếng la hét của hai nhân viên bảo vệ khiến những người xung quanh phải bịt miệng.
Chủ khách sạn Trương Nguyệt Niên vội vàng cùng vài nhân viên khách sạn chạy ra ngoài, khi nhìn thấy Hải Dương, ông ta cười nịnh nọt nói: “Thì ra là Hải công tử, Hải công tử bớt giận.”
“Khách sạn có chỗ nào chiêu đãi chưa được thỏa đáng thì cậu cứ nói một tiếng, tôi lập tức thay đổi, không cần động tay đánh người.”
Hải Dương lạnh lùng nói: “Cút ra, tôi tới đây tìm người. Ông đừng lắm chuyện, nếu không người mặt bê bết máu tiếp theo chính là ông đấy!”
Trương Nguyệt Niên có thể mở một khách sạn lớn như vậy ở ven Tây Hồ, thân phận và lai lịch của ông ta tự nhiên không đơn giản, bình thường còn chưa có ai dám nói chuyện với ông ta như thế này.
Nhưng người trước mặt này lại là con trai út của Long Vương Đông Hải, tiểu bá vương nổi tiếng ở thành phố Thượng Hàng.
Trương Nguyệt Niên không đủ khả năng đắc tội anh ta!
Ông ta cười hỏi: “Không biết là ai đã xúc phạm Hải công tử, tôi sẽ giao người ra.”
Hải Dương nheo mắt nói: “Nửa giờ trước, có một người đàn ông trẻ tuổi và một cặp chị em xinh đẹp mang theo một đứa trẻ.
Họ vào khách sạn của ông, bây giờ họ đang ở đâu?”
Đương nhiên, Trương Nguyệt Niên không thể chú ý đến từng đoàn khách ra vào khách sạn, quay đầu nhìn quản lý sảnh bên cạnh.
Quản lý sảnh vẻ mặt miễn cưỡng, căng da đầu nói nhỏ: “Bọn họ ở trong phòng bao Hoa Mẫu Đonl!”
Phòng bao Hoa Mẫu Đơn!
Trương Nguyệt Niên lập tức xầm mặt xuống khi nghe thấy điều này, bởi vì một nhóm lãnh đạo của quân khu Đông Hải vừa đến đều vào trong phòng bao Hoa Mẫu Đơn.
Nhìn thấy vẻ mặt khó nói của Trương Nguyệt Niên, Hải Dương bất mãn nói: “Ông chủ Trương, là ông đi đến phòng bao Hoa Mẫu Đơn để đưa người ra ngoài, hay là tôi tự mình đưa người đi động thủ?”
Trương Nguyệt Niên sửng sốt, vội vàng nói: “Hải công tử xin đừng hấp tấp. Phòng Hoa Mẫu Đơn có đầy khách quý…”
Bóp!
Trương Nguyệt Niên còn chưa nói dút lời thì đã bị Hải Dương tát mạnh vào mặt.
Hải Dương nhìn Trương Nguyệt Niên bị mình đánh, chỉ vào mũi đối phương chửi bới: “Mẹ kiếp ông là cái thứ gì, khách quý của ông liên quan gì đến tôi?”
“Hôm nay tôi phải giết đôi cầu nam nữ đó. Tốt hơn là ông nên cút khỏi đây ngay bây giờ, nếu không tôi sẽ đập phá nhà hàng của ông.”
Trương Nguyệt Niên ôm chặt khuôn mặt bị đánh của mình chặn đường đám người Hải Dương, khổ sở cầu xin: “Hải công tử, cậu thật sự không thể tới đó…”
Bên trong phòng bao Hoa Mẫu Đơn!
Cả nhà Trần Ninh và Đỗ Thiên Lâm cùng một nhóm lãnh đạo quân khu Đông Hải đang chúc mừng nhau.
Chọt nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài!
; Trần Ninh khẽ nhíu mày, Đỗ Thiên Lâm cũng trầm mặt xuống, gọi người phục vụ ở cửa hỏi xảy ra chuyện gì vậy?
Người phục vụ run rẩy nói: “Tiểu bá vương Đông Hải là Hải Dương đang mang theo một nhóm người bao vây khách sạn của chúng tôi, nói rằng anh ta định dạy dỗ mấy người đắc tội anh taI Đỗ Thiên Lâm tức giận nói: “Thật sự là ngông cuồng. Chúng ta tới đây để chiêu đãi Trần tiên sinh. Hắn ta dẫn người hò hét đòi chém giết ở bên ngoài làm hỏng hứng thú uống rượu của chúng ta. Chu Thiên Thành, ông đi ra cho tôi, khiến bọn hỗn đản đó cút đi.”
Chu Thiên Thành, tổng tư lệnh của lực lượng đặc biệt Tam Đinh ngay lập tức đứng dậy, chuẩn bị xông ra đuổi đám người Hải Dương đang gây rối đi.
Nhưng Trần Ninh lúc này mới nhàn nhạt nói: “Tên nhóc tên Hải Dương đó tới tìm tôi. Chuyện này sẽ không làm phiền mọi người. Tôi sẽ tự mình đi ra ngoài giải quyết!”
Đỗ Thiên Lâm và những người khác trợn tròn mắt!
Sau khi bọn họ hiểu ra lý do, tất cả đều tức giận.
Đỗ Thiên Lâm mắng: “Tôi thường nghe nói về những việc làm xấu xa của tên nhóc này. Không ngờ nó lại dám thèm muốn nhan sắc của Trần phu nhân, lại còn dám đem người đến làm phiền Trần tiên sinh. Nó thực sự là đang tự tìm đến cái chết.”
“Trần tiên sinh, Trần phu nhân, hai người ngồi đây đợi một lát, chúng tôi ra ngoài dạy dô tên nhóc đó!”
Trần Ninh lắc đầu: “Không được, ông mặc quân phục, thân phận không đơn giản, nếu ông ra mặt không chừng có thể sẽ kéo theo dư luận xấu, vẫn là tôi nên đi ra giải quyết!”
Nghe vậy, Đỗ Thiên Lâm lập tức cởi áo khoác trung tướng ra, trên người chỉ còn mặc một chiếc áo may ô, cười toe toét: “Lão tử cởi áo khoác ngoài ra để ra ngoài dạy dỗ hắn.”
Chu Thiên Thành và những người khác đều cởi áo khoác ngoài, có người mặc áo may ô quân phục màu xanh lá cây, có người cởi ra là thành c0i trần, thân trên cường tráng, lần lượt nói: “Đúng vậy, chúng tôi đã c0i quần áo rồi nên cũng muốn ra ngoài giúp Trần tiên sinh xử lý hắn ta!”
Tống Sính Đình và Đồng Kha đều bị só!
c Trần Ninh cũng chết lặng, đám người này ngày thường là những người lãnh đạo rất trầm ổn, tại sao hôm nay họ lại trở thành những chàng trai trẻ nhiệt huyết như vậy?
Tất nhiên, từ sâu trong thâm tâm, anh biết nguyên nhân khiến đám người này “bốc đồng” như vậy, hoàn toàn là vì thân phận của anh.
Anh nhìn mấy người Đỗ Thiên Lâm, cười nói: “Nếu mọi người đã muốn bát bình thay tôi, muốn giúp tôi ra mặt vậy thì tôi sẽ cùng mọi người ra ngoài xem!”
Ngay sau đó, Trần Ninh đã đưa Đỗ Thiên Lâm và hơn chục người khác đi ra khỏi phòng bao.
Trong sảnh lớn, ông chủ Trương Nguyệt Niên đã bị đánh gục xuống đất, mặt bê bết máu.
Tuy nhiên, Trương Nguyệt Niên vẫn ôm chân Hải Dương, khổ sở thuyết phục: “Không được, Hải công tử, cậu thực sự không thể đến đó làm phiền những vị khách trong phòng Hoa Mẫu Đơn được. Cậu đừng nên đắc tội họ, nếu không sẽ rước họa vào thân.”
Hải Dương vô cùng tức giận, vừa giơ chân hung hăng đạp Trương Nguyệt Niên khiến mặt ông ta bê bết máu vừa chửi rủa: “Chết tiệt, đừng nói là ở thành phố Thượng Hàng, thậm chí là toàn bộ tỉnh Đông Hải. Cũng chưa có mấy người dám động vào tôi, cút ra!”
Nhìn thấy điều này, sắc mặt Trần Ninh trầm xuống: “Nghe nói anh đang tìm tôi!”
Hải Dương nhìn thấy Trần Ninh và Tống Sính Đình đi ra, khuôn mặt anh ta đã không còn chút máu vì bị rượu hun, anh ta cười nhăn nhở: “Ha ha, tên nhóc, cuối cùng thì anh cũng chịu ra mặt rồi.”
“Anh dám nói những lời ngông cuồng với tôi, lại còn đánh bị thương thủ hạ của tôi.”
“Bây giò tôi sẽ cho anh hai con đường. Con đường thứ nhất là để người của tôi giết anh ngay bây giờ, còn con đường thứ hai là anh để vợ mình đi theo tôi. Tự anh lựa chọn đi.”
Trần Ninh hơi nhếch khóe miệng lên, giễu cọt nói: “Chỉ dựa vào anh sao?”
Hải Dương ngắng đầu, ngạo nghễ nói: “Còn có mấy trăm người của nhà họ Hải ở phía sau nữa!”
Nói xong, anh ta quay đầu hỏi một trăm tên thủ hạ xung quanh: “Các huynh đệ, tên nhóc này dám làm nhục tôi, còn đánh người của chúng ta bị thương, các anh nói nên làm gì?”
Một trăm thủ hạ đằng đằng sát khí đồng thanh nói: “Giết, giết, giết!”
Trần Ninh cười nói: “Thật uy phong, lão Đỗ, các ông thấy thế nào?”
Đỗ Thiên Lâm và một đám tướng sĩ trong quân Đông Hải cả kinh, lần lượt nói: “Tới tới tới, chúng ta hôm nay sẽ chơi vài ván với đám cặn bã xã hội này.”
Nghe vậy, Hải Dương cười lạnh nói: “Tên nhóc, anh gọi cả ông lớn, cụ lớn đến giúp, nhưng đám người già này không thể cứu được anh đâu.”
Nói xong, anh ra ra lệnh người bên cạnh: “Ra tay, thủ tiêu bọn chúng. Cho dù đánh chết người, tôi cũng sẽ chịu trách nhiệm.”
“Giết!”
Một nhóm côn đồ của nhà họ Hải hung hăng lao về phía mấy người Trần Ninh.
Đỗ Thiên Lâm và những người xung quanh Trần Ninh không chút do dự cũng gầm lên lao nhanh lên ứng chiến với bọn chúng.
Trận chiến bắt đầu ngay lập tức.
Nhóm lãnh đạo của Đỗ Thiên Lâm đều là đi từng bước một từ dưới cơ sở đi lên.
Đều là chiến đấu trong quân đội!
Đối với họ mà nói, năm đó đều đã luyện được bản lĩnh lăn lộn giết người.
Dù ở vị trí cao nhưng kỹ năng giết người của họ vẫn không hề bị giảm xuống.
Đặc biệt là tổng tư lệnh của lực lượng đặc biệt Tam Đỉnh Chu Thiên Thành, một thân đều là kỹ năng chiến đấu trong quân đội, ngược lại thay vì tụt lại phía sau thì ngày càng lão luyện hon, tùy tiện vung tay là có thể giết người.
Vì vậy, Hải Dương mặc dù có nhiều thủ hạ, nhưng cũng không phải là đối thủ của nhóm người trung niên và cao tuổi của Đỗ Thiên Lâm.
Kết quả là, Hải Dương nhìn thấy một cảnh tượng khiến anh ta choáng váng.
Những tên thủ hạ ưu tú mà anh ta mang theo bị một đám người trung niên và cao tuổi đánh tới tấp, liên tục la hét ngã xuống.
Không bao lâu người của anh ta toàn bộ đều nằm trong vũng máu.
É Hải Dương vẫn chưa kịp lấy lại tinh thần thì ông già Đỗ Thiên Lâm 60 tuổi đã đến rồi.
Đỗ Thiên Lâm giơ tay tát Hải Dương khiến hai má anh ta sưng tấy, còn có hai chiếc răng bị gãy!
Đỗ Thiên Lâm chỉ vào mũi tên nhóc này tức giận nói: “Cậu là cái thá gì, dám khinh thường ông già này sao? Tôi nói cho cậu biết, ông của cậu vĩnh viễn là ông của cậu, trong mắt chúng tôi cậu đến cái rắm cũng không bằng!”
Hải Dương cuối cùng cũng lấy lại tinh thần sau cú sốc.
Anh ta ôm chặt khuôn mặt bị đánh của mình, gào thét với nhóm người của Trần Ninh: “Các người cùng một giuộc, có bản lĩnh thì đợi đó cho tôi. Tôi gọi một cuộc điện thoại là sẽ khiến các người phải chết.”
Trần Ninh và Đỗ Thiên Lâm cùng những người khác nhìn nhau, trong mắt đều hiện lên nụ cười.
Đỗ Thiên Lâm khinh thường nói với Hải Dương: “Xem ra cậu không thấy Hoàng Hà thì chưa chết lòng, chưa thấy quan tài thì chưa đỗ lệ. Bây giờ cậu gọi điện thoại cho tôi đi, dùng tất cả tài nguyên mà cậu có thể động đến, gọi tất cả đám người mà cậu có thể nhờ vả đều đến đây. Ngàn vạn lần đừng để chúng tôi thất vọng! “
Hải Dương hung hăng nói: “Nhất định sẽ không để các người thất vọng. Là các người ép tôi làm lớn chuyện. Đến lúc đó hy vọng các người sẽ không sợ chết khiếp là được rồi!”
Trần Ninh cười nói: “Chúng tôi đang chờ đây!”
Danh Sách Chương: